Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 601

Chương 601

“Đàn anh, đây là con đường mà hai mươi năm trước cha tôi tiến vào Mật Kinh, có khả năng sẽ có chút giá trị tham khảo ” Tân Trạm không từ chối nhận, liếc qua một lượt những thứ này.

Tăng Lực tiền Tần Trạm với vẻ mặt vô cùng kính trọng. “Tần Trạm, anh còn dám quay lại đây.

Về đến phòng, Phương Hiểu Điệp tức giận đến mức nghiến răng ken két, dùng ánh mắt như thấy kẻ thù giết cha mà nhìn chăm chăm Tân Trạm. “Muộn như vậy rồi, sao vẫn chưa đi ngủ thế?”

Trong lòng Tần Trạm có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt lại giả vờ bình tĩnh mà nói. “Tân Trạm, anh bớt giả vờ như thể chưa có phát sinh chuyện gì cả đi!”, Phương Hiểu Điệp chống eo, tức giận nói: “Anh đã nhìn thấy em hết từ đầu đến cuối rồi, anh nói xem anh phải bồi thường cho em kiểu gì đây?”

“Bồi thường kiểu gì bây giờ?”

Tần Trạm nghĩ một hồi, mở miệng: “Hay là anh cũng lột sạch, cho em xem một lượt?”

Vừa nói xong lời này, Tân Trạm liền làm bộ như thể chuẩn bị cởi quần áo. “Anh là đồ vô liêm sỉ” Phương Hiểu Điệp lập tức đỏ mặt, với che mặt quay đầu đi. “Thật ra thì anh chả nhìn thấy gì hết”

“Em không tin. “Không tin thì thôi.”

Tân Trạm bất lực nói: “Anh buồn ngủ rồi, em dịch sang bên kia ti dê.

Nói xong Tân Trạm liền nằm xuống giường, nhắm mắt lại, rất nhanh sau đó có tiếng ngáy ngủ truyền tới. “không thấy gì thật à? Nhưng làm sao có thể như thế được, rõ ràng đứng gần như vậy cơ mà” Phương Hiểu Điệp đẩy đẩy Tần Trạm.

Tần Trạm không thèm để ý cô nhóc, tiếp tục giả vờ ngủ “Làm gì có chuyện ngủ nhanh như vậy, anh là lợn à?”

Phương Hiểu Điệp tức giận, định giơ tay đấm Tân Trạm một cái. Kết quả bản thân bị phản đòn, đau đến mức thiếu chút nữa mất nửa cái mạng nhỏ.

Cô nhóc lại đi nhéo nhéo tại của Tân Trạm, Tân Trạm vẫn không có chút động tĩnh nào, hơi thở ổn định. “Em đây không tin.” Phương Hiểu Điệp đứng dậy, cái chân nhỏ hướng về phía mặt của Tân Trạm định giảm lên. “Khò khò!” Tần Trạm trông có vẻ như đã ngủ rất say, lật người một cái, bang một tiếng đập thẳng vào chân của Phương Hiểu Điệp.

Phương Hiếu Điệp trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. “Tân Trạm, cái tên khốn khiếp, cái tên đầu heo nhà anh. Phương Hiểu Điệp bò dậy, tức suýt chết, hứing nằm đấm nhỏ về phía Tần Trạm.

Tân Trạm cạn lời luôn rồi, tiếp tục giả chết. Dù sao thì em cũng đánh không nổi anh, việc gì phải làm chuyện tốn công vô ích như thế làm gì.

Một lúc sau, Phương Hiểu Điệp cũng đã thấm mệt, dần dần ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau, lúc Tân Trạm tỉnh dậy, phát hiện tư thế ngủ của Phương Hiểu Điệp vô cùng không ổn, trên ngực anh đã ướt một mảng tự lúc nào.

Lúc này cô nhóc nằm ngửa mặt lên trời ở một góc giường, càng giống một con heo hơn.

Anh đánh thức Phương Hiếu Điệp, rồi hai người xuống lâu ăn đi ăn sáng, Tần Trạm đưa Phương Hiểu Điệp đến chợ buôn bản của đảo Cực Quang.

Đây cũng là một trong số những tin tức mà tối hôm qua

Tăng Lực nói cho anh biết Chợ buôn bán ở chỗ này không phải ngày nào cũng mở, mà chỉ có đến tuần Cực Quang mỗi năm mới mở ra một lần. Mà năm nay là năm mở màn của Mặt Kính, các võ giả tập hợp lại đây, thường sẽ có không ít đồ tốt xuất hiện.

Lúc hai người Tân Trạm đến, quả nhiên người ở chợ buôn bản đồng như đi hội, bất kể là người mua hay người bán đều vô cùng nhiều.

Thậm chí có một số võ giả còn rao bán cả những vật phẩm di tích, nhưng Tần Trạm chỉ cần liếc qua những thứ đó liền có thể nhận ra, tất cả đều là hàng giả.

Trừ những đồ dùng của võ giả ra, còn có những món đồ kỉ niệm do người dân bản địa rao bán, giá cả không đặt chút nào, thể nên Phương Hiếu Điệp mua được không ít. May cho Tân Trạm là anh còn có không gian lưu trữ, nếu không chỉ riêng xách đống đồ này thôi, anh cũng đau khổ chết mat.

Còn về việc kêu Phương Hiếu Điệp tự cầm?

Phương Hiểu Điệp nói đây là bồi thường cho việc nhìn trộm cô nhóc, Tần Trạm chỉ hận không thể nhanh kết thúc cái chuyện xấu hổ này, đương nhiên là không chút do dự đồng ý với cô nhóc. “Ö.”

Sắp đi được một vòng, bước chân của Tân Trạm bằng dừng lại, nhìn về phía sạp hàng bán rong của một võ đạo. Ở trên sạp hàng có đầy những miếng ngọc bội to nhỏ đủ kích cỡ khác nhau, đang tản phát ra một loại khí tức như có như không, thu hút sự chú ý của Tân Trạm. “Cậu nhóc, cậu đúng là có mắt nhìn nha, đó là một miếng đá Phù Lục đó.” Phù ma lên tiếng: “Tuy chỉ là một miếng phù không lành lặn, nhưng chỉ cần tu sửa lại một chút, thì uy lực không tầm thường chút nào đâu nhé.”

Tần Trạm bước đến, thuận tiện hỏi luôn mấy thứ đó, sau đó cầm miếng đã phù lên, hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

“Mười bảy tỉ năm trăm triệu” Chủ quầy hàng không chút hổ thẹn mà báo ra một cái giá trên trời. “Thứ này là bảo vật mà lần trước tôi vào Mật Kính cướp được từ trong tay của một con yêu thủ cấp Tông Sư đấy, rẻ hơn giá này thì không bán. “Sao ông giỏi bốc phét thế hả?”

Tần Trạm trợn mắt, nhìn tu vi cấp Đại Tông Sư của chủ quầy hàng, còn ở đấy mà yêu thủ cấp Tông Sư, một chưởng thôi cũng đủ cho ông châu trời rồi, “Một triệu bảy trăm năm mươi nghìn.” Tần Trạm mặc cả

Chủ quây hàng sụp đổ trong chốc lát: “Người anh em à, cậu đây là không coi trọng nó mà. Tôi vất vả trải qua sống chết mà chỉ đáng có một triệu bảy trăm năm mươi nghìn sao? “Thế thì ba triệu rưỡi.” Tần Trạm xem xét, lại báo ra một cái giá. “Vậy thì mười bảy triệu năm trăm nghìn. Trả dưới giá này tôi thật sự bán không nổi.” Chủ quầy hàng chán nản nói: “Người anh em, cậu dù gì cũng là người biết xem hàng, cái thứ đồ vật này không phải là hàng giả. Vừa rồi có một cô gái cũng nói lấy ba mươi triệu triệu mua nó, kết quả chạy đi rút tiền cả nửa ngày vẫn chưa thấy quay lại, nếu không cũng không đến lượt cậu

Tân Trạm cười cười, móc tiền ra.

Mà chính lúc này, một cô gái từ đằng xa chạy như bay tới đây. “Chủ tiệm, sao ông lại bán nó cho người khác thể? Không phải đã nói trước là để cho cô chủ nhà tôi sao?”

Cô gái đi đến, nhìn thấy Tân Trạm đang định móc tiền ra, tức khắc nổi giận. “Còn có anh nữa, cái này là chúng tôi nhìn trúng trước, anh mau bỏ đồ vật trong tay xuống coi. ” Cô ta lại chỉ vào Tân Trạm mà nói.

Tân Trạm nhíu nhíu mày. “Lục Liêu, không được nói bừa.” Lúc này, một cô gái từ đăng sau từ từ bước đến

Dung mạo của cô ta thanh tú đẹp để, trên người mặc một chiếc váy dài màu xanh sâm, tóc đen búi gọn, khí chất không chút dụng tục. “Nhưng thứ đồ này thật sự là do cô chủ nhìn thấy trước mà” Lục Liễu tức đến không chịu nổi nói. “Nhưng chúng ta chưa trả tiền, nó đương nhiên sẽ trở thành vật vô chủ.” Cô gái lắc đầu nói tiếp: “Tôi đã nói với em bao nhiều lần rồi, lúc ở bên ngoài không được hành động theo cảm tính”

“Thật xin lỗi hai vị, hầu gái của tôi có tính tình hơi nóng nảy, không biết lựa lời mà nói. Tôi đây xin lỗi hai vị.” m thanh của cô gái dịu dàng, lời nói chân thành. Sắc mặt của cả chủ quầy hàng và Tân Trạm đều tốt lên không ít. “Thưa ngài, vật này quả thực là tôi nhìn thấy trước, không biết ngài có thể từ bỏ thứ mình vừa ý được không?” Cô gái quay sang hỏi Tân Trạm một cách vô cùng lịch sự. “Bỏ đi, nếu đã là vật mà các cô phát hiện ra, vậy thì để cho các cô vậy.” Tần Trạm cười một cái, đưa miếng đá phù cho cô gái, quay người rời đi.

Thứ đồ vật này là anh nhất thời có hứng thú, không giúp được gì nhiều cho anh, cộng thêm cả việc đối phương nói chuyện dễ nghe, anh cũng bỏ qua luôn. “Cô chủ, tên đàn ông khốn khiếp kia vừa chạm vào tay của cô rồi.” Đợi sau khi Tần Trạm rời đi, cô hầu gái Lục Liễu mới nghiến răng nghiến lợi nói. Cô gái cau mày nói: “Lục Liễu, đã nói với em bao nhiêu lần rồi, nói này không phải là thế giới ẩn, em phải tập làm quen với quy tắc ở nơi này.”

“Hơn nữa tối nay Mật Kinh của Vạn Luyện Tông sẽ mở ra, đừng có gây thêm bất kì rắc rối nào cả, lúc đó ai biết được người nào là tiền bối, người nào là cao nhân”

“Rõ ràng chỉ là một tên võ tông tam phẩm thôi mà, một quyền của em cũng có thể đánh bay anh ta.

Một quyền này của Lục Liễu thế mà lại mang năng lực của võ tông lục phẩm. “Em còn học được cách cãi lại rồi đúng không.”

Cô gái nghe xong, trợn mắt lên. “Cô chủ, em biết sai rồi mà” Lục Liễu cúi đầu, rõ ràng vẫn có chút không phục. “Không biết lần này có thể thu hoạch được linh thảo vạn năm để cứu ông nội hay không nữa.

Cô gái khẽ thở dài một hơi, mắt liếc về phương hướng Tân Trạm vừa rời đi, trên mặt thoáng ửng lên một rạng hồng. “Ngài Trạm, thật không ngờ sẽ gặp được ngài ở đây” Tần Trạm lại đi không lâu thì gặp Tăng Lực dẫn theo đảm đệ tử ở đối diện đi đến.

Tăng Lực phấn khởi, trong tay mấy người Tóc Vàng cũng đầy ắp những đồ, có vẻ như thu hoạch khá phong phú. “Ngài xem giúp tôi, mấy thứ mà tôi chọn này, có cái nào nhìn nhầm Tăng Lực hỏi.

Tần Trạm tùy ý quét mắt qua một lượt.

Đừng nói chứ, mắt nhìn của tên nhóc Tăng Lực này đúng là không tồi chút nào, những thứ mua được đều có chỗ dùng đến. “Cái món đồ này của cậu, mua mất bao nhiêu tiền thế?” Ánh mắt của Tân Trạm dừng trên một bức tượng điêu khắc lớn tầm một bàn tay.

Bình Luận (0)
Comment