Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 613

Chương 613

Những con bọ cạp khổng lồ trước kia chỉ nằm trong giai đoạn sơ kỳ tu luyện trong Võ Tông, nhưng lúc này chúng đã đạt đến giai đoạn trung kỳ. Tuy nhiên, Tấn Trạm cũng không phải lần đầu tiên chiến đầu với những loại ở mức độ này.

Tần Trạm lại một lần nữa cổ gồm một lượng lớn bò cạp sa mạc khổng lồ lại một chỗ, sử dụng chu thiên Thập Tam trầm, phối hợp cùng cú đánh thánh nhân.

Một số lượng lớn bọ cạp trên sa mạc liền rơi xuống đất và biến thành cát vàng.

Ánh sáng từ trong cơ thể chúng phóng ra, bay vào cái bóng phía sau Tần Trạm.

Mười phút liên tục cứ trôi qua như thế.

Vù!

Phía trên bầu trời lại một lần nữa rung chuyển.

Một chùm ánh sáng dày hơn trước rơi xuống, quần lấy Tân

Tram.

Tần Trạm lúc này giống như một đứa bé, điên cuồng hấp thụ lấy tất cả linh khí.

Tu vị không ngừng tăng vọt, thì càng ý thức được những con bọ cạp màu vàng trong cái biển cát này càng ngày càng mạnh. “Đã là giữa cấp bay rồi.

Tân Trạm hít sâu một hơi, hai mắt rực lửa.

Thở một hơi, anh đã từ Nguyên Anh tầng thứ 7 sơ kỳ tăng lên trung cấp, tương đương vượt qua hai cấp. “Gu!”

Đại Thần cạnh đó cũng phát ra tiếng gầm. Một tia sáng cũng rơi vào người anh ta.

Nhưng vào lúc này, anh ta chỉ mới thấp sáng được một chút ảnh sáng, hiệu quả còn kém hơn Tân Trạm một nửa sao. “Tân Trạm, anh có vũ khí Đại võ tông không. Có thể cho tôi mượn một cái không”

Trước sự ngạc nhiên của Tần Trạm, Đại Thần lấy lại hơi thở, mặc nhiên chủ động cất tiếng nói với anh.

Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại một chút thì sẽ hiểu rõ, vũ khi Đại võ tông của Đại Thần đã bị anh đập vỡ

Bây giờ anh ta đang chiến đấu bằng tay không nên sức chiến đấu không phải chỉ giảm sút chút ít mà phải nói là giảm sút khá nhiều. “Có thì có đó, anh muốn đổi bằng cái gì nào.”

Tân Trạm cũng không có giấu diếm, vừa rồi khi anh lấy thanh kiếm đồng ra khỏi không gian cất giữ, Đại Thần nhìn thấy cũng không có gì là lạ. “Tôi và anh đang cùng nhau đánh một trận sống chết ở đây, cũng có thể xem như là đồng đội, hỗ trợ giúp đỡ nhau, nói đến điều kiện có vẻ không ổn lắm đâu.

Đại Thần trợn mắt, có chút vô sỉ đáp lại. “Vậy anh chết quách sang một bên đi, đừng ngăn cản ông đây giết bọ cạp khổng lồ

Tần Trạm trợn mắt nói: “Anh muốn không làm nhưng vẫn hưởng được sao, tưởng ông đây ngốc à?”

“Anh!” Sắc mặt của Đại Thần biến đổi, do dự một chút: “Một liều được vương đổi lấy một Đại võ tông của anh, được không? “Một liều dược vương mà đòi đổi lấy món thần khí Đại võ tông của tôi. Muốn đổi Đại võ tông, ít nhất phải có mười liều dược”

Tần Trạm lớn tiếng nói, “Sao anh không đi cướp luôn đi!” Đại Thần giận dữ tới mức nhảy dựng lên. “Ở ngoài, Đại võ tông còn không đổi được một phần dược vương đâu!”

“Vậy sao anh không ra ngoài mà đổi đi?” Tân Trạm chế nhạo mà trả lời. “Tên tính toán xấu xa. Đại Thần nghiến răng nghiến lợi. “Nhưng mà bộ anh nghĩ dược vương là rau cải trắng hả? Ông đây chỉ có 5 liều dược vương, nếu chịu đối thì đổi, còn không thì thôi!”

“Được, 5 liều dược vương, cộng thêm 21 linh được trăm năm hảo hạn nữa.” Tần Trạm nói, thản nhiên rút ra một món vũ khí Đại võ tông. Sau khi đoạt được thương khổ của hiệp hội võ đạo Kyoto, loại vũ khí này Tân Trạm không còn dư quá nhiều.

Đại Thần có ý từ chối, nhưng nhìn thấy vũ khí Võ Tông trước mặt lại đành phải cắn răng nhịn xuống.

Anh ta đã tính toán rằng chỉ cần bản thân có thể tiếp nhận được ánh sáng truyền thừa một lần, thì cũng không lỗ, nếu như tiếp nhận được ánh sáng truyền thừa lần thứ hai thì cũng coi là kiếm được một mở lớn.

Đứt ruột đưa hết được vương và linh dược, Đại Thần cầm lấy con dao dài với vẻ mặt ảm đạm. “Hợp tác vui vẻ. Nếu còn có yêu cầu, có thể lấy Dược Vương trao đổi thêm”

Câu nói của Tần Trạm khiến Đại Thần muốn nôn ra máu.

Dược Vương? Thực sự nghĩ rằng anh ta có thể tự mình hồi mưa hóa gió ra món đồ đó chắc. Mất tận 5 liều dược vương xem như là sạch túi rồi. Anh ta không thèm ngoảnh lại thêm nữa, liền quay người lao về phía con bọ cạp khổng lồ.

Đây xem như chỉ là một gián đoạn nhỏ, Tần Trạm cũng nhanh chóng nhập cuộc chặt đầu từng con bọ cạp khổng lồ Sau khi hấp thụ quang trụ lần nữa, từ trong cái bóng mờ ảo xuất hiện ba hạt ngôi sao.

Căn bản thì tu vị của Tân Trạm về mặt lý thuyết cũng đã thăng cấp lên mức cao nhất của tầng thứ bảy.

Lúc này, sa mạc xung quanh lại một lần nữa thay đổi. Võ số cồn cát khổng lồ mọc lên từ những lỗ sâu trên sa mac.

Cơ thể của chúng cao lớn và uy nghi, giống như một bức tượng khổng lồ. “Đại võ tông sơ kỳ.

Tân Trạm cũng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ trên người những tên khổng lồ này.

Sự xuất hiện của chúng tạo ra động tĩnh rất lớn, đương nhiên Đại Thần cũng nhận ra.

Tần Trạm cầm thanh kiếm đồng vung tay chém xuống, cơ thể của người cồn cát khổng lồ bị cắt tạo thành những vết thương lớn, nhưng nó vẫn không ngừng tấn công Tân Trạm.

Tân Trạm mượn sức lui về phía sau, một đường kiểm khác lại ngay lập tức cắt qua đầu của một gã khổng lồ cát khác. Lần này gã khổng lồ cát ấy trực tiếp biến thành cát bụi rồi tan bien mat. “Thì ra phải chặt đầu mới có giết chết được.

Trong lòng Tân Trạm biết vậy, anh lại một lần nữa xuất chiêu, giết luôn cả tên khổng lồ còn lại.

Một luồng sáng tràn vào cái bóng phía sau, Tần Trạm nhận ra rằng mặc dù không có nhiều tên khổng lồ cát, nhưng mỗi lần giết một tên, anh còn thu được nhiều ánh sáng hơn so với bọ cạp khổng lồ “Tân Trạm, tôi tới giúp anh đây

Đại Thần cũng phát hiện ra tất cả những điều đó, đôi mắt của anh ta trợn tròn, ngay lập tức từ bỏ con bọ cạp khổng lồ bên cạnh mình và tiến về phía người khổng lồ. Một tiếng hét lớn vang lên cùng với đó là một đường dao đâm thẳng xuống đầu gã khổng lồ.

Nhưng rồi xung quanh gã khổng lồ bằng dựng xuất hiện một luồng sáng.

Lưỡi dao rơi trên nền ánh sáng trực tiếp bị lực phản kích làm cho rung lên.

Đại Thần hơi bất ngờ rồi ngã ra đất.

Anh ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này.

Tân Trạm cũng không khỏi giật mình.

Anh đột nhiên vùng hai tay về phía bầu trời rồi nói: “Tiền bối, người này đã coi thường quy tắc mà giật lấy quái thú của tôi không phải là nên bị trừng phạt hay sao?”

Trên bầu trời nhanh chóng có một giọng nói vang lên. “Ở nơi truyền thừa này, kẻ nào vi phạm quy định sẽ bị truất quyền được lấy truyền thừa, vĩnh viễn không được vào nữa.

Tân Trạm đột nhiên nở nụ cười, hướng mắt nhìn Đại Thần.

Anh cũng không biết ở đây có ai để ý hay không, anh chỉ là thử mà thôi, không ngờ hiệu quả lại tốt đến bất ngờ như vậy. “Tiền bối, vừa rồi chỉ là vô tình ngộ thương, tôi không làm vậy.” Vẻ mặt của Đại Thần lúc này thay đổi rõ rệt. cố ý

Sau khi đổi được vũ khí Đại võ tông của Tần Trạm, anh ta điên cuồng chém đầu tất cả, lúc này xem ra anh ta đã chuẩn bị được tiếp nhận lễ tẩy rửa của chùm sáng rồi. “Còn dám ngụy biện in thanh từ trên trời lại một lần nữa vang lên, kèm theo một tia sá rơi xuống

Đại Thần bị ánh sáng cuộn tròn quanh người, trực tiếp bị ném ra ngoài rồi biến mất. “Tân Trạm, ông đây mà không giết được mày, thề không làm người.

Trước khi biến mất, Đại Thần giận dữ gầm lên. “Đồ ngu

Tân Trạm cười lạnh mấy tiếng, cả hai đều là người truyền thừa, nếu như người kia bị loại, cơ hội của anh càng lớn hơn.

Đại Thần cướp người khổng lồ cát của anh chính là muốn giành lấy vị trí.

Nhưng nếu bạn muốn giở trò quỷ quyệt và đi đường tắt, đương nhiên sẽ phải chịu sự trừng phạt theo.

Sau khi Đại Thần bị bắt đi, Tần Trạm là người duy nhất còn lại trên sa mạc, việc giết quái vật lại càng dễ dàng hơn.

Tần Trạm một lần nữa giết chết một tên người cát khổng lồ, tu vi của anh đã đột phá qua cấp bảy, đã đạt tới Nguyên Anh cấp tâm.

Mà theo đó tu vi của những gã người cát khổng lồ cũng đã thăng cấp lên cấp cao nhất của Đại vũ tông

Tần Trạm trực tiếp lấy ra Ngọc Huyết Kiếm.

Sử dụng chiêu thức Chu Thiên chém ra bảy nhất công phá Trên bầu trời sa mạc tràn ngập ánh sáng từ lưỡi kiểm sáng đến mức chói mắt.

Từng đường từng lưỡi kiếm điên cuồng quét qua thân thể người khổng lồ, từng chấm sáng khuếch tán ra, bóng đen phía sau Tần Trạm càng trở nên vững chắc, ngôi sao thứ năm tiếp tục sáng lên. “Tiền bối, xin nhượng bộ

Bên ngoài Thạch Môn, cậu Đổng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

Lúc này các quân cờ đen trắng phân bố dày đặc trên bàn cờ, đan chéo nhau.

Nhưng nhìn vào tình thế lúc này, quân trắng đã thắng “Ồ, cậu thắng rồi.” Ông lão mặc áo choàng đen nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ một cái phẩy tay của ông, tất cả các quân cờ đen và trắng trên bàn cờ vua trở lại hộp cờ. “Lại nào.”

Nụ cười trên mặt của cậu Đổng lúc này lập tức đóng băng

Bình Luận (0)
Comment