Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 811

Chương 811

Một tiếng trôi qua, Tần Trạm thở hắt ra rồi nghỉ ngơi một chút. “Cứ luyện thế này thì không được.” Tần Trạm cau mày rồi lắc đầu.

“Kinh nghiệm của mình thật sự được nâng cao, nhưng tốc độ quá chậm, cứ từ từ thử đi thử lại thế này thì không biết mất bao lâu mới luyện được thêm một luyện văn.”

Thiên Kiêu Thịnh Hội sắp đến rồi, nếu lúc đó cây Chùy Vạn Luyện không thể phát huy tối đa công dụng thì sẽ chẳng có gì nghĩa gì hết.

Anh nhìn thấy cây Chùy Vạn Luyện mười ba luyện văn do ông Hắc ngưng kết, Tần Trạm vươn một tay lấy qua, cẩn thận nghiên cứu.

“Phương pháp này rất kỳ diệu, tuy trông khá giống các trận pháp bùa chủ thông thường nhưng cũng có điểm khác biệt.”

Trong đôi mắt Tần Trạm bắt đầu ánh lên vẻ suy tư, luyện thành các luyện văn không phải do ngẫu nhiên mà phải có kỹ năng và phương pháp đặc thù.

“Nếu coi cây Chùy Vạn Luyện này như một cây búa thật, thì cách thức để tạo ra nó… Tạo ra!” Tân Trạm lẩm bẩm, tiếp tục nghiền ngẫm.

Trong đầu Tần Trạm chợt lóe lên một tia sét. “Đúng rồi, nếu như coi thứ này là thực thể thì có lẽ Vô Tự Thiên Thư kia sẽ phát huy được tác dụng.”

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Tần Trạm hưng phần đến mức suýt thì nhảy dựng lên.

Vô Tự Thiên Thư có thể phân giải thành phần của tất cả các loại đan dược, thần binh hay con rối trên đời này, chỉ cần đó là vật do tu sĩ chế tạo ra thì nó có thể phân tích thành trạng thái nguyên bản nhất.

Hơn nữa, kết quả thu được sẽ trực tiếp in sâu vào trí nhớ của Tần Trạm, như thể Tần Trạm đã trải qua hàng nghìn lần thí nghiệm rồi cuối cùng mới thành công, mới lĩnh ngộ được điều đó.

“Nếu như Vô Tự Thiên Thư có thể phân tích được vật này thì chẳng phải mình sẽ nhanh chóng lĩnh ngộ phương pháp tinh luyện Chùy Vạn Luyện siêu phàm của ông Hắc sao?”

Tần Trạm liếm khỏe môi nứt nẻ, trong mắt tràn đầy ánh lửa nhiệt huyết.

Nếu làm được thì đúng là rất kích thích luôn.

“Nhưng nếu làm đến bước này thì phải phá hỏng cây Chùy Vạn Luyện của ông Hắc, vậy thì mình không còn bất cứ thứ gì để tham khảo cả.” Tần Trạm sờ vào cây chuỳ Vạn Luyện, nghiến răng nói: “Đánh cược vây, bố mày không tin là có thứ gì mà Vô Tự Thiên Thư không thể phân giải được.”

Nói là làm, Tần Trạm rút kiếm Thanh Đồng ra, đợi kiếm khí dâng trào rồi thẳng tay chém xuống.

Sau khi tôi luyện, lực chém của kiếm Thanh Đồng bén hơn gấp mười lần, nó trực tiếp tách cây Chùy Vạn Luyện của ông Hắc thành nhiều khối nhỏ.

Sau đó, dưới sự tập trung đầy căng thẳng của Tần Trạm, biển tri thức trong Vô Tự Thiên Thư đột nhiên kích hoạt.

“Có hy vọng rồi!”

Trong lòng Tần Trạm mừng rỡ, anh triệu hồi Vô Tự thiên Thư, mở một trang sách ra rồi lập tức để nó hút mấy khối vỡ của Chùy Vạn Luyện vào trong.

“Đành chờ vậy, để xem Vô Tự Thiên Thư cần bao lâu thời gian mới hoàn toàn phân giải được nó.”

Làm xong hết thảy, Tân Trạm mới dám thở ra một hơi, nhưng mà anh cũng không dám lãng phí thời gian chờ đợi, tiếp tục làm quen với cách sử dụng khí Vạn Luyện Một ngày trôi qua rất nhanh, đến khi Tần Trạm chờ đợi đến mức mất kiên nhẫn thì Vô Tư Thiên Thư đột nhiên toả sáng, trong đầu Tần Trạm đột nhiên có một hơi thở len vào.

“Chùy Vạn Luyện có tổng cộng ba mươi sáu luyện văn.”

Tần Trạm trợn to hai mắt, hít một ngụm khí lạnh.

Ông Hắc dung luyện mười ba luyện văn là đã đã gần chạm mức cực hạn của ông ấy rồi, nhưng không ngờ là còn chưa đến một nửa số luyện văn nữa.

“Nhưng mà những mẫu luyện văn về sau cần trình độ tu vi quá cao, bây giờ mình không thể trông đợi vào chúng được.”

Tần Trạm lắc đầu, tiếp tục tìm số lượng luyện văn phù hợp với trạng thái hiện tại của mình.

Vô Tự Thiên Thự tự động tìm kiếm một phương pháp chế tạo Chùy Vạn Luyện đơn giản xuất hiện.

“Mười sáu luyện văn, chắc cái này xài được.” Tần Trạm gật đầu, đây là thứ cực hạn mà anh có thi triển bây giờ rồi.

“Thời gian còn lại là để chế tạo chiếc Chùy Vạn Luyện này.” \ Sự hưng phấn dâng trào trong mắt Tần Trạm, anh tiếp tục quá trình luyện búa.

Quá trình này diễn ra cực kỳ chậm rãi, càng nhiều luyện văn thì lượng năng lượng và linh khí đưa vào cũng tăng lên theo cấp số nhân.

Bảy ngày chớp mắt trôi qua.

Hai ông ông Hắc Bạch vẫn đang tu luyện, lão Ngưu già cũng chỉ tò mò nhìn Tần Trạm vài lần vào ngày đầu tiên, sau đó ông ta cũng chạy đến đống khoảng thạch đánh một giấc ngon lành.

“Cuối cùng cũng hoàn thành rồi.”

Tần Trạm hổn hển thở hắt ra, gương mặt đầy mỏi mệt nhưng đôi mắt ngập tràn vẻ hưng phấn. Trước mặt anh có một cây búa màu đen tuyền lơ lửng, toả ra ánh hào quang bao quanh, nhìn qua thì cực kỳ không tầm thường.

Tần Trạm vươn tay cầm lấy cây Chùy Vạn Luyện, rồi anh tung ra một chưởng.

Đột nhiên, một tảng đá lớn bay ra từ trong đống khoảng thạch, rơi xuống dưới chân anh.

“Mình phải thử uy lực cây Chùy Vạn Luyện này đã.” Tuy rằng Tần Trạm tự tin, nhưng chưa áp dụng nó vào thực tế thì ít nhiều cũng không có cơ sở khẳng định.

Sau một nhát búa nặng nề, lớp vỏ cứng rắn của khoảng thạch vỡ ra ngay lập tức, một lượng lớn tạp chất biến thành tro bụi.

Cuối cùng chỉ còn lại một lối linh khoảng thạch cỡ lòng bàn tay.

Tần Trạm cầm lấy cái lõi này, tuy nó không lớn nhưng hơi thở và hào quang nó toả ra lại vô cùng thuần khiết.

“Chắc là thành công rồi, để kiếm lão Ngưu xem thử.”

Tần Trạm nghĩ đến lão Ngưu rồi nhấc chân đi đến.

Lão Ngưu vẫn đang ngủ say, gáy khò khò từng đợt như thể không thèm quan tâm đến tất cả mọi thứ xung quanh.

Do dự một chút rồi Tần Trạm vẫn nhẹ nhàng vỗ vào người lão Ngưu, nhưng không ngờ lão già này lại chẳng phản ứng gì hết.

“Ngủ như ngỏm rồi vậy?”

Tần Trạm không còn cách nào khác, anh vỗ vào người ổng mạnh hơn, nhưng lão Ngưu già vẫn chẳng hề hay biết.

Tần Trạm cáu hết cả tiết, anh trực tiếp lỗi kiếm Thanh Đồng ra.

“Tôi không tin là ông còn ngủ được nhé!”

Tần Trạm đi lên, dùng kiểm đâm một nhát vào mông lão Ngưu.

“Moo!” Lão Ngưu già đang ngủ bỗng thấy mông mình đau nhói, hai mắt ông ta đột nhiên trợn tròn rồi lập tức bật dậy, nhảy dựng khỏi mặt đất.

Quay đầu thì nhìn thấy Tần Trạm là kẻ chủ mưu, thanh kiếm vẫn nằm nguyên trong tay tay anh, lão Ngưu già tức giận đến mức thở hồng hộc, chĩa sừng về phía trước.

Bao nhiêu năm qua có ai dám đối xử với ông thế này đâu? Thằng nhóc thổi tha này không biết kính già yêu trẻ, nhất định phải dạy nó một bài học để nó tỉnh người ra.

“Đừng, đừng động thủ mà tiền bối, tôi mang đồ ăn ngon đến cho ông ăn mà.”

Tần Trạm bị một cú hết hồn, thấy lão Ngưu già sắp lao tới thì vội vàng ném lõi tinh thạch về phía ông ta.

“Hả?” Lão Ngưu nghiêng đầu, khi nhìn thấy tinh thạch của Tần Trạm thì đầu tiên là ông ta có hơi sửng sốt, sau đó trong mắt lão Ngưu lóe lên một tia khó tin Kể từ khi Vạn Luyện Tông bị phá hủy thì suốt bao nhiêu năm qua, ông ta chưa từng nhìn thấy lõi tinh thạch nào thuần khiết như vậy.

Một nghìn năm, hay mười nghìn năm rồi! Lão Ngưu không quan tâm đến việc trả thù Tần Trạm nữa, ông ta mở miệng ngậm lấy rồi lập tức nuốt ngay viên tinh thạch này vào.

Sau khi nhai hai lần, cảm nhận được hương vị tuyệt vời đến cực phẩm, lại còn đã biến mất từ lâu, nước mắt của lão Nguu suýt nữa thì rơi xuống.

Ông ta nhai mấy miếng rồi nuốt chửng viên tinh thạch, sau đó lại nhìn Tần Trạm.

“Cậu từ phương nào đến?” Ông ta hỏi.

“Tiền bối, hoá ra ông có thể nói được à.” Tần Trạm kinh ngạc.

“Ăn nói vớ vẩn, chỉ là trước đây tôi không thèm quan tâm đến cậu thôi.” Lão Ngưu tự đắc khịt mũi: “Cậu nhặt được tinh thạch này ở đâu, nếu còn thì cho ta thêm một ít.

“Tiền bối tưởng ta nhặt được?” Tần Trạm cảm thấy sa mạc lời.

“Chứ chẳng lẽ là do cậu tạo ra?” Lão Ngưu suýt chút nữa thì bật cười: “Ngay cả ông Hắc cũng không thể tạo ra tinh thạch thuần khiết như vậy…”

Nhưng lão Ngưu còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Tần Trạm cầm lấy một khối linh quặng thôi, sau đó đập một búa xuống Trong nét mặt cứng ngạc, không nói nên lời kinh ngạc của ông ta, viên đá thô vỡ tan ngay lập tức, để lộ ra tinh thạch trắng thuần tinh khiết bên trong, có thể nổi là gần như giống y hệt viên tinh thạch trước đó.

“Cậu, Cậu!” Lão Ngưu suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, xúc động không nói nên lời.

Tần Trạm không lừa ông ta, viên tinh thạch thật sự do anh tạo ra.

Ông ta cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người bao trùm trong sự kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment