Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 943

Chương 943: Máu của con thú

Thôn Thiên Lão Hắc đã từng nói rõ rằng nếu muốn hoàn thành việc chuyển hóa thì phải đến gia tộc của ông ta để tiến hành thủ tục kế thừa.

Cho nên mặc dù Tân Trạm đã tu luyện thuật này nhưng chưa bao giờ thi triển qua.

“Nghe nói thuật Thôn Thiên này bắt nguồn từ con thần thú thời cổ đại, bây giờ mình đang ở trong bụng của nó vậy không biết có tương đương với việc đến gia tộc của lão Häc để kế thừa không nhỉ?” Tân Trạm suy tư, dù sao không biết đến khi nào con thú này mới thức tỉnh vậy chỉ bằng thử một lần xem sao.

Vì thế sau khi Tân Trạm đọc xong phần cuối cùng của thuật Thôn Thiên thì anh nhắm mắt lại vận khí để luyện công.

Không biết con thú kia có quên hay không mà sau khi nó biến những lớp tro bụi trong không gian thành linh khí của đất trời thì cũng không hấp thu luồng khí ấy mà cứ để chúng bay lơ lửng trong không khí nên linh khí xung quanh Tân Trạm rất dày đặc, thích hợp để tu luyện.

Muốn tu luyện thành công thuật Thôn Thiên thì cần phải dùng máu tươi để dung hợp, trong gia tộc của lão Hắc có một cái tòa Huyết Trì chuyên môn để các đệ tử trong tộc dùng để tẩy luyện.

Tân Trạm không có vật ấy nhưng anh thầm phỏng đoán nếu chính anh đang ở trong cơ thể của con thú Thôn Thiên thì mặt đất ngay dưới chân anh có thể chính là một bộ phận của con thú này.

“Nhưng mà như vậy cũng nhiều quá, cứ thử xem rồi nói sau” Sau khi anh thi triển pháp thuật tới bước ngưng huyết thì Tân Trạm không chút do dự liền đánh một chưởng vào đại điện phía trên thì bụi bay mù mịt, sương mù vây quanh rồi đột nhiên mặt đất rung lên dữ dội, ngay cả chỗ dưới chân Tân Trạm đang đứng cũng rung lên nhè nhẹ. Rồi sau đó anh cảm giác được phía dưới giống như có một nguồn lực mạnh mẽ bị lòng bàn tay của anh hút vào rất nhanh.

Dường như Tân Trạm có dự cảm liền lập tức buông tay thì ngay chỗ lòng bàn tay của anh vừa buông liền phun ra một dòng máu tươi. Tân Trạm thấy vậy thì há hốc mồm ngạc nhiên, cảm giác được dòng máu ấy có khí tức cuồn cuộn dâng trào thì trong lòng chấn động mãnh liệt.

“Lão Hắc nói chỉ cần một giọt máu thôi đã có thể kích hoạt thuật Thôn Thiên, mà máu càng nhiều thì việc tẩy luyện càng nhanh nên sẽ thi triển thuật Thôn Thiên càng mạnh. Vậy hiện tại mình có bao nhiêu giọt đây?”

Bỗng Tân Trạm nhìn thấy bốn bên đều có máu tươi phun ra giống như suối chảy rồi tất cả nhanh chóng ngưng tụ thành Huyết Trì thì anh liền đánh ra một đường linh khí để gom lại dòng máu đó.

Rồi sau đó dựa theo cách thức của lão Hắc chỉ dạy mà dùng số máu kia để tu luyện tiếp.

“Đau quá”

Một giọt máu của con thú Thôn Thiên này vừa vào trong cơ thể của anh thì Tân Trạm có cảm giác như nham thạch nóng chảy trong cơ thể anh vậy. Sức nóng ấy khiến cho lục phủ ngũ tạng của anh như bị thiêu đốt, sức mạnh của con thú cổ đại thật không thể xem thường được vì chỉ cần một giọt máu tươi của nó thôi cũng đủ khiến Tân Trạm không chịu đựng nổi.

Trong thời gian diễn ra sự việc trên thì Tân Trạm không hề để ý là con thú Thôn Thiên đó đang từ từ mở mắt và đương nhiên nó cũng há miệng nhìn Tân Trạm với vẻ sửng sốt. Nó nghĩ: “Tại sao người này lại nhìn có vẻ đau khổ như vậy nhỉ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình không cần phải phiền phức tốn công sức để tống khứ cậu ta ra khỏi đây đâu”

Nhưng kế đó nó nhìn thấy luồng khí phát ra từ dòng máu tươi kia thì ngửi ngửi rồi nó vô cùng tức giận.

“Chết tiệt, đây chính là máu của ông đây mà, tên nhóc thối tha này làm cách nào mà lại lấy được máu từ trong cơ thể của ông đây chứ? Chẳng những cậu ta đã phá hoại khí tức của ông đây mà còn bắt đầu hấp thu máu của mình nữa chứ. Nếu cứ để cậu ta tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa chính mình cũng bị cậu ta làm cho tàn phế mất thôi”

Con thú Thôn Thiên giận không thể tả, đã bao nhiêu năm nay không có ai dám uy hiếp nó hoặc là dám lấy máu của nó. Mà những kẻ kiêng dè con thú còn toàn là những người tu sĩ có nội công thâm hậu nhất trong thiên hạ, họ có thể xé toạc cả đất trời còn được. Thế mà tên nhóc thối tha này là ai, cậu ta có bao nhiêu tu vi mà cũng dám làm thế?

Con thú Thôn Thiên há miệng phun một dòng khí mãnh liệt đến chỗ Tân Trạm. Dòng khí này vô cùng quỷ dị, nhìn thấy rõ ràng là đẩy.

hơi ra nhưng lại hút Tân Trạm vào trong miệng của nó. Vốn dĩ nó định nhắc nhở đối phương một tiếng trước khi thỉ triển phép thuật nhưng sau khi nhìn thấy thân thể của nó bị Tân Trạm làm bị thương thì nó mặc kệ anh đang luyện công, cứ thế mà nuốt anh vào.

Tân Trạm đang luyện đến bước tẩy huyết thì lập tức tỉnh dậy phát hiện bản thân đang bị con thú nuốt. Rồi sau đó trước mắt Tân Trạm là đủ loại ánh sáng rực rỡ không ngừng phát ra, còn có một luồng ánh sáng u ám bay vút lên. Tân Trạm còn phát hiện ra trong đó còn có mấy chỗ chỉ phát ra ánh sáng mỏng manh yếu ớt và còn có ánh sáng của chiếc lông vũ của Phượng Hoàng nữa.

“Nếu muốn thẳng Triệu Lam Sơn thì phải lấy được vật này” Tân Trạm căn răng cố chịu đau để phát ra ánh sáng tỉnh khí trong luồng không khí mạnh mẽ này, thân thể của anh giống như con thuyền nhỏ đang bị đánh trôi dạt trong cơn bão không biết tìm đâu cho ra phương hướng.

Khi còn cách chiếc lông vũ của Phượng Hoàng một chút thì Tân Trạm phóng ra một đường linh khí buộc lấy chiếc lông kéo về, rồi trong chớp mắt Tân Trạm phát hiện cách chiếc lông vũ Phượng Hoàng không xa còn có một vật đang lóe sáng. Anh nghĩ vật mà được con thú Thôn Thiên đặt cạnh lông vũ Phượng Hoàng thì sẽ không phải là vật tầm thường.

Mặc kệ đó là vật gì thì Tân Trạm lại tiếp tục phóng linh khí ra bắt lấy vật này rồi nhanh chóng rời khỏi luồng khí mạnh mẽ đó.

Lúc này bên trong sơn cốc trăm hoa đang nở rộ, bóng cây che mát rượi còn chim chóc kêu vang không ngừng và nước sông ở trên vách núi vẫn chảy xuống tạo thành một dòng thác trắng xóa tuyệt đẹp.

Diệp Thành và Lạc Việt Ban đứng cách con thú Thôn Thiên không quá xa, họ đang nín thở mà quan sát động tĩnh.

“Lạc Việt Ban, cậu nói xem như vậy có được không đó? Mặc dù chúng ta tìm được phương pháp cực mạnh từ trong đống xương cốt của lớp người đi trước nhưng con thú này.

nhìn có vẻ không dễ chọc nha” Diệp Thành nhíu mày nói.

“Dù sao cũng phải thử xem, lỡ như thành công thì sao?” Lạc Việt Ban vuốt vuốt bộ ria mép đã dài của anh ta rồi cắn răng nói: “Đã hơn mười ngày rồi, nơi thí luyện này sắp đóng cửa nên nếu chúng ta không cứu Tần Trạm ra thì cậu ấy sẽ bị con thú này tiêu hóa mất”

“Vậy chúng ta liều mạng đi”

Diệp Thành cũng gật đầu rồi bắt đầu chuyển động linh khí. Hai người họ đã sớm khôi phục lại tu vi từ khi tu luyện trong sơn cốc này rồi nên giờ đây có thể phát ra nguồn lực rất mạnh.

Lạc Việt Ban hét lớn một tiếng rồi xung quanh hai người phát ra ánh sáng lấp lánh mà hướng tới phía con thú Thôn Thiên. Ngay lúc hai người vừa lao tới thì con thú đột nhiên mở mắt sau đó há miệng phun ra một làn hơi thở thật dài.

Hơi thở mạnh mẽ cuồn cuộn khiến hai người họ không thể không thu tay mà lùi về phía sau. Mà trong làn sóng cuồn cuộn ấy lại có bóng dáng của một người đang lảo đảo rơi xuống bên cạnh hai người khiến Diệp Thành và Lạc Việt Ban há hốc mồm.

Đó chính là Tân Trạm vẫn còn lành lặn nguyên vẹn không hề bị tổn thương đang đứng bên cạnh họ.

“Tiền bối, xin cảm ơn nhiều” Tân Trạm quay lại phía con thú Thôn Thiên chắp tay hành lễ. Bất luận nói như thế nào thì lần này thu hoạch không tệ, hơn nữa Tân Trạm sợ sau khi mình ra khỏi cơ thể nó thì con thú sẽ trả thù nên cứ nói mấy câu dễ nghe cho chắc.

“Hãy bớt nói lời dư thừa đi, nếu cậu có thể phá được vầng sáng ngoài cửa sơn cốc thì hãy nhanh chóng cút cho ông đây nhờ” Con thú Thôn Thiên lại không có vẻ hòa nhã cho lắm, nó liếc mắt nhìn Tân Trạm rồi lại nhắm mắt lại.

“Tên nhóc con thối này, tốt nhất nên biến mất cho khuất mắt mình đi” Cả đời này nó cùng không muốn nhìn thấy Tân Trạm nữa.

Bình Luận (0)
Comment