-Thanh Thanh, Thanh Thanh dậy mau lên !!! Bồ có sao không? Thầy giáo tới rồi kìa !
Trong 1 lớp học , một cô bé dễ thương độ tuổi tầm mười một tuổi đang quay sang bên cạnh lay gọi một cô bé khác cũng trạc tuổi cô tên gọi Thanh Thanh đang nằm gục trên bàn học. Xung quanh cũng có một đám học sinh khác cũng đang quay về nhìn hai người với ánh mắt kì lạ .
Đây là 1 tiết học Toán lớp 6, cả phòng học lúc này đang có khoảng 60 học sinh đang học -Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy?
-Không biết nữa , hình như nhỏ Thanh Thanh vừa rồi ngủ gật trong lớp thì phải !
-Thanh Thanh ? Không phải là nhỏ Thanh Thanh ăn mày đại danh đỉnh đỉnh đệ nhất xấu nữ của trường chúng ta chứ .
-Không ngờ nhỏ to gan thế , tiết của thầy Vũ cũng dám ngủ gật nữa , chút có trò hay để xem rồi , haha Những tiếng trào phúng, cười đùa không ngừng vang lên xung quanh . Những âm thanh không ngừng vang lên trong tai Thanh Thanh, Thanh Thanh cảm thấy rất kì lạ .
Thanh Thanh thức dậy ngơ ngác nhìn xung quanh, toàn là những đứa con nít khuôn mặt lạ lẫm, quần áo kì lạ đang nhìn cô. Nhìn thấy bộ dạng như con nai vàng ngơ ngác kia của Thanh Thanh, rất nhiều tiếng cười lại vang lên. Những tiếng cười nhạo không ngừng vang lên ,dương như đang không ngừng chế giễu, cười nhạo cô, làm cô vô cùng bối rối.
Quay sang nhìn bên cạnh ,hình như có mỗi cô bé là không cười mình mà còn tốt bụng gọi cô dậy nữa . Cô kinh ngạc hỏi cô bé :
-Tôi là ai? Đây là đâu thế?
- Ha ha ha ha , xem nhỏ kìa ngủ một giấc lên tiên rơi vào mộng cảnh quên hết thực tại luôn, hahahaha Tiếng cười ầm ỹ lại vang lên từ khắp cả lớp .
-Thanh Thanh cậu sao thế? Đang giờ học Toán của thầy Vũ sao cậu lại ngủ không biết thầy khó tính lắm sao . Hên cho cậu là thầy vừa đi ra ngoài đó , cậu cẩn thận đừng để thầy bắt rồi lại cấm túc cậu nữa đó.
Một giọng nói lảnh lót của cô bé cùng bàn vang lên bên tai Thanh Thanh . âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ mà chỉ Thanh Thanh nghe được mà thôi.
-Tôi thực sự không nhớ rõ . Tôi đau đầu lắm , quên rất nhiều thứ.
Thanh Thanh bất lực nói . Cô bé cùng bàn thở dài , đương nhiên không thể tin được Thanh Thanh , mà chỉ nghĩ là cô còn chưa tỉnh ngủ thôi .
Cơn đau đầu của Thanh Thanh giật lên liên tục . Cô nhớ đang kiểm tra chín viên ngọc vừa ăn trộm từ Chân Vũ Đế Quốc thì đột nhiên bất tỉnh, sau đó mình không biết gì nữa , nhưng tại sao mình ở đây ? Nơi đây là nơi nào? Vô số các câu hỏi hiện lên trong đầu Thanh Thanh mà không có cách nào giải đáp cả .
-Chuyện gì xảy ra thế? Các em làm bài tập tôi giao xong hết chưa đó? Có lười biếng không mà ồn ào tán phét thế?
Một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng cầm sách bước lên trên bục hỏi. Ánh mắt quét qua tất cả mọi người đang cười đùa làm không khí bỗng dưng im phăng phắc. Ai cũng biết tiết của thầy Vũ , thầy ghét nhất những học sinh làm mất kỷ luật lớp , ai bị thầy phạt là chỉ có bị cấm túc cả tuần.
Thanh Thanh thấy kì quặc. Cô nghe không hiểu gì cả, nhưng những lời như thế không phải là mọi người trước kia hay dùng , chả lẽ đây là thế giới khác không phải Mỵ Vũ Đại Lục hay sao?
Bỗng cô nhìn lại bản thân mình thì cảm thấy mình như bị hóa nhỏ đi bằng với những cô bé xung quanh chỉ khoảng mười , mười một tuổi mà thôi .
Thanh Thanh muốn biết rõ hơn một chút nhưng cơn đau đầu nhanh chóng quay lại làm cô nhanh chóng bất tỉnh lần nữa. Trong cơn mê , rất nhiếu tin tức nhỏ vụn liên tục hòa nhập vào trí óc của cô .
Thanh Thanh, là cháu đời thứ sáu của tập đoàn Louis Vuitton của gia tộc họ Nguyễn ,bố là Nguyễn Huệ đã mất từ khi cô lên ba , mẹ cô tên Trịnh Ngọc Trinh một mình nuôi cô từ nhỏ đến giờ. Mẹ con Thanh Thanh bị đuổi khỏi gia tộc từ sau khi bố cô qua đời vì sau khi bố Thanh Thanh chết thì tình trạng ADN của cô bị kiểm tra lại và qua xét nghiệm thì cô không phải con cháu gia tộc Nguyễn .
Khi bị đuổi khỏi gia tộc, mẹ con cô không một xu dính túi . Mẹ con cô phải đi ăn xin cả ngày để kiếm tiền nuôi sống bả thân . Đến khi cô lên sáu , mẹ cô phải về gia tộc quỳ gối 3 ngày 3 đêm mới xin cho cô được đi học ở trường do gia tộc mở đến tận bây giờ.
Thanh Thanh từ nhỏ đã bị trúng độc , toàn mặt nổi mẩn đỏ nhìn xấu xí kinh tởm vô cùng . Ai gặp cô cũng né ra xa ba thước. Mẹ cô vì lao lực quá sức vì nuôi cô và tìm cách giải độc cho cô cách đây nửa tháng cũng đã lâm bệnh nặng và mất. Giờ mỗi tháng cô phải tự đi ăn xin cùng với một chút tiền còm cõi từ gia tộc bố thí cho .
Ký ức đến đây , Thanh Thanh không khỏi bùi ngùi số mình hai đời hai kiếp đếu làm ăn mày nuôi sống bản thân. Cô đã hiểu ra mình có thể đã trọng sinh vào một cơ thể mới của một người cùng tên với mình có cuộc đời rất bất hạnh.
Cô tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên một cái giường trắng phau phau, bên cạnh có cô bé lúc nãy đang ngồi nhìn mình mà khóc:
-Oa oa oa, bồ tỉnh lại rồi!!! Oa oa oa , bồ làm mình sợ muốn chết , bồ có sao không?
-Bồ bất tỉnh đã 3 4 tiếng rồi đó .
Sau khi trải qua quá trình hồi ức, Thanh Thanh đã biết cô bé trước mặt là Nguyệt Nhi , cô bé là bạn cùng bàn của mình từ lớp một đến giờ , chưa bao giờ kinh tởm mình mà luôn giúp đỡ cô mọi việc. Từ lúc mình bất tỉnh , cô đã ngồi cạnh bên chăm sóc mình và khóc hết bao nhiêu lít nước mắt rồi . Thanh Thanh vô cùng cảm động vì 2 kiếp làm người ngoài hai sư phụ của cô làm đối tốt với cô thì cô chưa từng có người chăm lo .
-Cám ơn, mình không sao rồi. Nguyệt Nhi về nhà sớm đi . Đừng khóc nữa, khóc nhìn xấu lắm đó.
-Thiệt không? Mình xấu lắm sao? Phải làm sao đây làm sao đây? Huhuhu -Không đâu bồ xinh đẹp dễ thương lắm , bồ không khóc nữa thì càng dễ thương hơn.
-Vậy mình không khóc nữa , hihihi . Mà bồ không sao thiệt chứ ? Bồ cố gắng đừng làm việc vất vả quá nha không lại xỉu nữa đó. Bác sĩ bảo do bồ mấy hôm nay lao lực quá nên vậy đó. Bồ khỏe rồi thì mình về trước nha , mình có mua sẵn hộp xôi cho bồ ăn đó. Tạm biệt -Tạm biệt Nhìn bóng lưng của Nguyệt Nhi rời đi , Thanh Thanh đứng dậy ra soi gương thì thấy trong gương khuôn mặt của mình đúng là ma chê quỷ hờn mà. Kiểm tra 1 chút có vẻ đây là do bị hạ độc , đời trước mình là Bất Thế Thần Y chả lẽ chút độc này làm khó mình được sao. Chỉ cần tu luyện đến Luyện Khí Kỳ tầng năm rồi chế Tẩy Tủy Đan là có thể giải trứ hết độc tốc này trng người. Tiếp tục cảm nhận nồng độ linh lực ở đây thì thấy linh lực khá loãng không đậm đặc như Mỵ Vũ Đại Lục . Có vẻ con đường tu luyện ở Trái Đất khá là khó khăn. Không biết cả đời có thể đạt được Luyện Khí tầng năm hay không nữa.
Sau khi suy nghĩ xong , Thanh Thanh suy nghĩ tiếp nên làm gì tiếp theo. Cuối cùng cô quyết định vừa hòa nhập với thế giới này vừa tu luyện . Vì ngoài tu luyện như một thói quen cô biết làm gì nữa đâu.
Khi cô đi học , tu cô không tu luyện nhưng trí nhớ của cô vô cùng xuất sắc, chỉ cần lướt mắt qua là không bao giờ quên được . Những ngày tiếp theo cô vùi đầu vào thu viện trường vùa để học , vừa để tìm hiểu về thế giới mới này .
Trong khoảng thời gian một tháng này , với trí nhớ xuất sắc của mình , Thanh Thanh đã đọc hết toàn bộ sách từ lớp một đến lớp mười hai , cũng như đại học cùng với những sách kiến thức cuộc sống ở Trái Đất. Chính vì thế khi đi học tuy vẫn ở trong lớp , nhưng Thanh Thanh toàn bộ dùng vào tu luyện mà vẫn có thể có được điểm tuyệt đối.
Sau 1 tháng miệt mài tu luyện cô đã lên được Luyện Khí Kỳ tầng một . Với giai đoạn hiện tại cùng với linh lực không khí loãng như thế này , cần phải có đan dược phụ trợ mới mong có thể đột phá nếu không cả đời chỉ có thẻ miễn cưỡng ở giai đoạn này thôi. Vì thế việc cần thiết bây giờ là đi ra ngoài tìm kiếm dược liệu phù hợp .
Nhưng vấn đề bây giờ là Thanh Thanh đã không còn một xu trong người. Đừng nói tới tu luyện , chỉ cần lo cơm ăn nước uống cũng đã không được rồi . Mà với đứa bé lớp sáu thì ai mà nhận làm thêm cơ chứ. Cho dù có cô cũng không làm vì cô cần thời gian để tu luyện và tiền làm thêm cũng không đủ để giúp cô tu hành. Vì chỉ có tu luyện cho mạnh mẽ lên thì mới có thể thoát được kiếp đói nghèo này thôi . Kinh nghiệm sau hai cuộc đời đã dạy cho cô điều đó .