Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần

Chương 15

Ngày ngày bình bình thản thản trôi qua.

Công ty cuối cùng cũng đã tuyển được một công nhân kỹ thuật mới, người còn rất đáng tin, tôi cuối cùng cũng không đến mức mỗi ngày đều tăng ca.

Mỗi ngày năm giờ rưỡi sau khi tan việc tôi vẫn như cũ qua chỗ Mì Sợi Ca ăn mì.

Sau hôm sinh nhật đó, tôi vẫn không có cách nào ngăn được tay hắn thêm nguyên liệu lung tung như cũ.

“Dù cho thời kỳ trưởng thành của cậu qua rồi, cũng không thể cao thêm được nữa, nhưng ít nhất cũng phải tăng thêm ít thịt đi chứ? Cậu xem cậu gầy đến như vậy!”

“…” Tôi cảm thấy anh nhìn vào trông còn gầy hơn đó người anh em, hơn nữa kỳ thực tôi còn có cơ bụng cùng cơ tay, đặc biệt là cánh tay, cần tôi cởi quần áo cho anh xem không? Thôi đi, vào thu rồi khí trời lạnh lắm, không cởi đâu, gầy thì gầy đi.

Có điều suốt ngày ăn chùa thịt của anh, tôi vẫn cảm thấy không được tốt lắm, nên mỗi lần sau khi ăn xong bữa tối tôi đều sẽ ở lại trong cửa hàng tầm một hai tiếng đồng hồ, đôi lúc giúp chút việc vừa sức, ví dụ như lau dọn bàn chẳng hạn.

Cũng bởi vì vậy mà tôi phát hiện một chuyện, chính là Mì Sợi Mama hình như không chỉ đi đứng không tốt, mà tay bác còn không có sức, lấy tiền lau bàn thì còn được, chứ mỗi lần dọn dẹp chỉ có thể bưng một cái bát, nếu như khách ăn còn dư lại nhiều, hoặc cùng một lúc bưng nhiều bát thì sẽ nâng không nổi. Mỗi lần Mì Sợi Ca thấy được đều sẽ đoạt lấy dọn dẹp, tôi thường thường nghe thấy hắn khàn cả giọng mà rống lên: “Mẹ! Người ngồi lấy tiền là được rồi!”

Hiện tại đã có tôi, mỗi lần đều do tôi tới dọn bàn, thuận tiện vào phòng bếp rửa bát luôn… Thế là Mì Sợi Ca lại không vui: “Để đấy lát tôi rửa! Cậu còn như vậy là tôi phát tiền công cho cậu đấy!”

Vừa nghe thấy anh muốn cho tôi tiền, tôi vội vàng thu tay lại… Ở chung với Mì Sợi Ca thực quá nhọc lòng rồi, rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới có thể tiến hành mua bán bình đẳng với anh dựa theo nguyên tắc kinh tế thị trường, sao cứ nhất định phải nhường tôi chiếm lợi như thế, có phải bị ngốc rồi không hả?!

Cuộc sống kiểu này cứ tiếp diễn hơn hai tháng, mãi đến tận vào đông… Gió lạnh xào xạc, lá rơi lả tả, cuộc sống của người nghèo chúng tôi lại càng thêm khổ sở hơn, bởi vì chủ nhà trọ nói muốn tăng tiền thuê, mỗi tháng tăng thêm 500 tệ. (SS: là 500 Nhân Dân Tệ ạ, khoảng 1.850.000 Việt Nam Đồng)

Những năm gần đây giá phòng tăng cao, tiền thuê nhà cũng đã nhiều năm liên tục tăng giá, chủ nhà trọ này của tôi đã rất hiền lành, không tham lam rồi, tôi biết được phòng nhỏ dưới lầu lắp đặt đơn giản gần như giống hệt với của tôi kia, tiền thuê nhà gần như gấp đôi tôi luôn… Mỗi tháng phải chi nhiều thêm mấy trăm tệ đối với tôi mà nói áp lực thực sự quá lớn, nếu có thể thêm nửa năm nữa mới tăng giá thì tốt rồi, thêm nửa năm nữa là tôi đã có thể trả hết khoản vay sinh viên rồi…

Tôi cũng không phải không thể chuyển nhà, thậm chí căn phòng tôi đang thuê hiện giờ còn cách công ty khá xa, mỗi lần đi làm lái con lừa nhỏ đã mất gần nửa tiếng đồng hồ, nếu như tôi có thể thuê nhà ở cái nơi chim không thèm ị gần công ty thì sẽ tiện hơn không ít, thuê chung phòng với người khác còn có thể càng tiết kiệm tiền hơn. (Xe con lừa nhỏ thuộc loại xe máy hạng nhẹ, tức xe máy điện)

Nhưng tôi không nỡ chuyển đi… Tôi có rất nhiều lý do không thể dọn nhà, bởi vì sợ phiền phức, bởi vì không muốn ở chung với người xa lạ, bởi vì đã quen sống ở khu này, bởi vì tôi mỗi ngày đều muốn qua chỗ Mì Sợi Ca ăn cơm, bởi vì… Nói chung là tôi không muốn đi, nên tôi đành phải mỗi tháng kiếm được nhiều hơn mọi khi năm trăm tệ.

Ài, mọi người khẳng định không thích nghe tôi lải nhải cằn nhằn chuyện tiền nong, thế nhưng đây chính là cuộc sống a.

Tôi bị mấy trăm tệ ép tới không thở nổi, đến mì cũng không ăn ngon… Sau khi ăn xong tôi lại ưu sầu lo lắng lấy điện thoại di động ra lướt lướt lướt, lên mạng tìm việc làm bán thời gian.

Viết văn căn bản không để kiếm tiền, mà đã hoàn toàn trở thành sở thích.

“Tính đổi nghề sao?” Thanh âm của Mì Sợi Ca đột nhiên vang lên bên tai tôi, làm tôi sợ đến suýt nữa nhảy dựng lên, sao người này bước đi lại không có tiếng vậy hả?

“Không, không phải.” Tôi lắp bắp trả lời.

“Vậy cậu đang xem gì đấy?”

“Tìm việc, việc làm thêm.” Tôi nói.

Mì Sợi Ca sờ sờ cằm: “Hừm, tìm việc làm thêm sao… Tôi đã nói cậu thiếu tiền mà, còn cố tình chết không thừa nhận, cậu cái tên nhóc bướng bỉnh này.”

“…” Tên nhóc bướng bỉnh là cái quỷ gì vậy? Tôi là con trai anh hả? Giữ chút mặt mũi đi chứ người anh em!

“Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, cậu làm công cho tôi đi.” Mì Sợi Ca ngồi xuống trước mặt tôi, bẻ ngón tay bắt đầu tính toán, “Cậu nghĩ mà xem, thức ăn bán ra ngoài cơ bản tôi đều phải tìm nhân viên giao hàng, tiền công giao hàng cũng là do bọn họ nhận, tiếp đó đơn hàng đơn giản vào buổi tối bọn tôi phải tự mình đưa, ngược lại cậu rất quen thuộc đường xung quanh đây, loại chuyện lặt vặt như giao hàng này cũng không cần phải biết ăn nói, thế nào? Tính tiền theo từng đơn hàng.”

“…” Tôi đặc biệt động tâm, thật đấy. Tôi biết thức ăn bán ra ngoài buổi tối của tiệm Mì Sợi Carất nổi tiếng, tính tiền theo từng đơn hàng, làm nhiều hưởng nhiều, cần cù làm giàu, cuộc sống tốt đẹp đang vẫy gọi… Nhưng mà có thể xin ngài đừng luôn cường điệu sự thực rằng tui nói lắp được hay không?

“Cứ quyết định như vậy đi ha.” Mì Sợi Ca tự biên tự diễn quyết định, “Cậu có phải có một chiếc xe máy điện không? Trưng dụng, mỗi tháng cấp cho cậu tiền sạc điện và phí hao tổn xe… Bao nhiêu thì thích hợp nhỉ? Năm trăm tệ có đủ không?”

“…” Đủ, cám ơn ngài ha, tôi cho thuê xe máy điện là đã có thể góp đủ tiền tăng (thuê phòng), vả lại xe tôi đây là hàng second – hand, mua chỉ mất có ba trăm tệ.

“Quá ít đúng không? Thế đưa một ngàn đi.” Mì Sợi Ca còn nói.

“Năm, năm trăm, trăm, đủ!”

Ông trời của tôi ơi, anh mở một tiệm mì nho nhỏ, đến cửa hàng cũng là đi thuê, không việc gì phải đi bắt chước cái gì bá đạo tổng tài, động một chút là nghĩ muốn lấy nhân dân tệ ra vả mặt tôi! Đến tên bạn thổ hào thực sự của tôi là Tiểu Yêu cũng không như vậy… Chờ đã, Tiểu Yêu, hắn gần đây đang làm gì ta? Hình như cả tuần này không nghe được tin gì từ hắn.
Bình Luận (0)
Comment