Truyền Kỳ Xứ Mộng

Chương 53

“Trị thương xong, Nguyễn Lão kể chuyện

Qua thương nghị, định nhiệm vụ mới”

Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Sự tình Nguyễn Lão trúng độc hồi tháng 11/2005, và sự tình Mỹ Miêu trúng độc hồi tháng 1/2006. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.

Đầu tháng 1 năm 2006.

Chuyện tình ở giải giao hữu cứ thế theo như lời vị trên lầu cao mà lắng xuống. Khán giả quan đấu không rõ tại sao, còn bàn ra tán vào sôi nổi một hồi về danh tính của người này, một lúc sau mới dịu xuống. Sau khi đấu đài được dọn dẹp, tất cả mọi người nghỉ ngơi một lúc trước khi trận bán kết thứ hai diễn ra. Hai kẻ đấu trận này không mấy nổi bật nên không tạo được sóng to, gió lớn như Mỹ Miêu và Họa Thủy, người xem cũng vì vậy mà không quá hào hứng.

Thế nhưng, không quá hào hứng không có nghĩa là trận đấu này diễn ra trong yên tĩnh. Tuy hai kẻ đấu trận này không quá nổi bật, nhưng đó là do so với hai yêu nữ trong tu luyện của Cực Lạc Cốc và Lạc Hồng Đạo Quán thôi. Chứ dù gì đây cũng là trận bán kết giải giao hữu cấp Đạo Nhân, vậy nên khán giả xem vẫn có nhiều người cổ vũ, hò hét.

Mà trong lúc trận đấu này diễn ra, thì đám người của Lạc Hồng Đạo Quán đều đã rút vào lều của họ, không có ở trên khán đài quan đấu nữa. Tất cả bọn họ lúc này đều đang lo lắng cho thương thế của Mỹ Miêu.

Mỹ Miêu lúc này đang nằm trên một chiếc giường ở góc sâu trong lều, Nguyễn Lão ngồi bên khám cho nàng. Đám trẻ cùng Lục Hồng tập trung ở một góc khác trong lều, rì rầm trò chuyện. Được một lúc, Nguyễn Lão hơi cau mày. Ông thò tay vào trong áo, lấy ra một bình ngọc. Sau khi cho Mỹ Miêu uống hai viên thuốc từ trong bình này, ông dựng Mỹ Miêu ngồi dậy, đặt tay trái lên lưng Mỹ Miêu, tay phải bắt quyết, bắt đầu truyền nội công vào người Mỹ Miêu, dẫn dược lực đi khắp cơ thể cô bé.

Lại một lúc trôi qua, Nguyễn Lão thu tay lại, Mỹ Miêu cũng phun ra một ngụm máu độc, rồi từ từ mở mắt. Bọn trẻ thấy vậy thì tất cả đều mừng rỡ, vội cháy đến bên giường. Thế nhưng, Nguyễn Lão thay vì chung vui cùng bọn trẻ lại dường như cau mày còn hơn trước.

“Sư phụ,” Lục Hồng hỏi nhỏ Nguyễn Lão, “Sao vậy?”

Nghe đệ tử hỏi, Nguyễn Lão chỉ lắc đầu, đáp:

“Chắc ta nghĩ nhiều thôi.”

Đoạn ông quay qua, nở một nụ cười hiền hậu với bọn trẻ:

“Khá lắm, Mỹ Miêu!” Ông nói, “Giờ chỉ còn chờ vài tuần nữa đấu nốt trận chung kết nữa là cháu có thể mang giải quán quân về cho Đạo Quán chúng ta rồi.”

Bọn trẻ nghe vậy thì cũng nhao nhao lên chúc mừng, hỏi thăm Mỹ Miêu, Mỹ Miêu thì hơi ngượng ngùng đỏ mặt. Lời qua tiếng lại một hồi, bọn trẻ chợt nhớ ra mấy chuyện chúng định hỏi Nguyễn Lão, Thiên Thử liền quay qua phía ông:

“Ông ơi, chúng cháu có mấy chuyện muốn hỏi!”

“Ồ, là chuyện gì?”

“Ông có thể giải thích rõ thêm về khác biệt giữa Nhị giới Nhân và Phàm Nhân không ạ?” Thiên Thử nói.

“Nhất là chuyện cái này có di truyền không và Phàm Nhân liệu có thể trở thành Nhị giới Nhân không ấy ạ?” Khuyến Nhi tiếp lời Thiên Thử.

Hầu Ca và Lục Hồng nghe câu hỏi này thì cũng dỏng tai lắng nghe. Tuy hai người bọn họ biết nhiều hơn đám còn lại, thế nhưng cũng không rõ ràng về chuyện này, hiển nhiên là cũng nóng lòng nghe Nguyễn Lão giải thích. Nguyễn Lão trầm ngâm một lúc, dường như là để sắp xếp lại dòng suy nghĩ, rồi chậm rãi bắt đầu:

“Quả đúng là một người liệu có trở thành Nhị giới nhân hay không có liên quan đến gen di truyền. Ví như con của hai Nhị giới nhân có khả năng khá cao cũng sẽ là Nhị giới nhân. Còn con của Nhị giới nhân với Phàm nhân thì khả năng này thấp hơn nhiều.”

“Không phải là 50/50 ạ?” Lê Vị thắc mắc.

“Thấp hơn, các cháu đã học về gen trội gen lặn chưa nhỉ?” Ông nội Hầu Ca hỏi, dường như thấy vấn đề này khó giải thích.

Tất cả bọn trẻ mặt mày đều mờ mịt. Cũng đúng, bọn trẻ toàn là trẻ con lớp sáu, thằng Lê Vị còn mới lớp bốn, mà mấy kiến thức về gen trội, gen lặn là kiến thức đến lớp tám, lớp chín mới học. Giữa lúc đó thì Mỹ Miêu hỏi:

“Nghĩa là gen quyết định Nhị giới nhân là gen lặn ạ?”

Mỹ Miêu vừa hỏi câu này thì lập tức bốn ánh mắt chúng bạn nhìn nó đầy thắc mắc. Mỹ Miêu thở dài, đáp:

“Trong lúc rảnh rỗi tớ đã đọc trước sách giáo khoa lớp trên.”

Khuyến Nhi nghe câu này thì thì hơi cúi mặt xuống lắc đầu, Lê Vị và Thiên Thử thì há mồm nhìn Mỹ Miêu, vẻ khó tin. Còn Hầu Ca thì quay qua, buột miệng hỏi:

“Tại sao? Cậu không có việc gì hay hơn để làm à?”

“Tớ thích thôi” Con Mỹ Miêu đỏ mặt. Đây không phải lần đầu tiên cái thói ham học hỏi của nó bị bạn bè nhìn với ánh mắt kỳ lạ. Cái làm nó khó chịu là thằng Hầu Ca cũng thường xuyên “ham học hỏi”, thế nhưng những cái thằng Hầu Ca quan tâm thì không có thấy ai cổ quái cả.

Nếu thằng Hầu Ca biết con Mỹ Miêu nghĩ vậy, chắc nó sẽ phá lên cười. Mấy cái nó tìm hiểu, chả đâu xa, chính ông nội nó, Lục Hồng cùng em họ nó hẳn đều cho là “bàng môn tà đạo”, chả qua là nó cứ mặc kệ, người ngoài có nhìn nó kỳ quái thì nó cũng chả phản ứng gì, nên mọi người cũng chán chả buồn nói.

“Được rồi!” Ông nội Hầu Ca tằng hắng một cái, rồi giải thích tiếp, “Hiện tại các cháu cũng chưa cần vội hiểu kỹ về gen trội gen lặn. Chỉ cần biết, một Nhị giới nhân mới xuất hiện có liên quan đến gen di truyền là đủ rồi. Mà gen này đôi khi cũng di truyền cách đời.”

“Vậy Hầu Ca là Nhị giới nhân là do gen của ông ạ? Và tổ tiên chúng cháu đều có người từng là Nhị giới nhân ạ?” Thiên Thử hỏi.

“À không, ta nói là Nhị giới nhân mới xuất thế thì có liên quan tới gen thôi. Còn các cháu thì lại là chuyện khác. Mỗi người các cháu đều đã qua đầu thai chuyển kiếp mười mấy, thậm chí có thể là vài chục lần rồi.”

Tất cả bọn trẻ nghe vậy thì cùng ồ lên một tiếng, đoạn Hầu Ca hỏi tiếp:

“Ông ơi, ông giải thích thêm về đầu thai chuyển kiếp được không ạ? Trước trong thư để lại, ông mới nói ‘đầu thai là một hình thức củng cố căn cơ thôi’, còn chưa có nói rõ ạ.”

“À, thì các cháu biết đấy, sau khi đầu thai, Nhị giới nhân như chúng ta thường sẽ được các Nhị giới nhân quen biết với chúng ta kiếp trước giúp đỡ thức tỉnh, như ông giúp các cháu lúc đầu vậy. Mà sau khi thức tỉnh, thì chúng ta sẽ dần khôi phục lại trí nhớ cũng như tu vi các tiền kiếp. Tuy mỗi lần đầu thai phải tu luyện lại từ đầu, thế nhưng mỗi lần tu luyện tốc độ lại nhanh hơn một chút, căn cơ cũng vững chắc thêm một chút. Nói đơn giản thì tức là mỗi lần đầu thai chúng ta không có mất hết công sức của tiền kiếp mà chỉ nén chúng lại, rồi đến thời điểm, tu vi bị nén này sẽ là bàn đẩy chúng ta lên một tầm cao mới.”

“A!” Lê Vị chợt reo lên, “Cái này giống với khi cháu chơi game, khi nhân vật đạt đến level cao nhất có thể reset level về 1 nhưng giữ lại một số nâng cấp cùng tiềm năng, đồng thời đổi màu của tên nhân vật. Sau đó exp lên cũng nhanh hơn đáng kể so với lần cày đầu tiên.”

Ông nội Hầu Ca và Lục Hồng nghe vậy thì chả hiểu gì, nhưng lại thấy Hầu Ca và Thiên Thử gật gù. Ông ho một tiếng rồi nói tiếp:

“Cứ hiểu như vậy đi. Có thể hiểu rằng, cuộc sống của Nhị giới nhân ở tại Xứ Mộng mới là cuộc sống thật, còn cuộc sống tại Địa Cầu chỉ là thử thách, tai kiếp, rèn luyện đạo tâm mà thôi. Ngược lại, đối với Phàm Nhân, thì cuộc sống tại Địa Cầu mới là cuộc sống thật, còn cuộc sống ở tại Xứ Mộng của họ chỉ là thử sức cùng trợ giúp gián tiếp mà Nhị giới nhân dành cho họ mà thôi. Được rồi, các cháu còn gì chưa hiểu nữa?”

Tâm trí Hầu Ca chợt động, nó liền hỏi:

“Ông, ông nói là thường sẽ có Nhị giới nhân khác là bạn bè từ kiếp trước giúp thức tỉnh, vậy nếu không may không có bạn bè trợ giúp thì sẽ không thức tỉnh hay sao ạ?”
Bình Luận (0)
Comment