Truyền Kỳ Xứ Mộng

Chương 64

“Rừng Quỷ nguy hiểm, tìm đồng đội

Quy Lão dẫn đường, gặp quý nhân.”

Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng 11/2005, Hầu Ca thoát khốn nhờ sức mạnh Hỏa Hồn Hầu trong người, đang đi tìm kiếm Mỹ Miêu cùng Lục Hồng. Còn đầu tháng 1/2006, Hầu Ca quyết định kể lại cố sự Xứ Mộng tại lớp học thêm, và nhờ vậy mà được điểm 9 văn đầu tiên trong đời. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.

Tháng 11 năm 2005.

Tiếc hận vì không có một thân pháp hay khinh công nào ra hồn là suy nghĩ đang lởn vờn ở trong đầu Hầu Ca. Nó đã một mạch chạy như rắn không đầu ở trong Quỷ Phương Lâm được một lúc mà vẫn chưa phát hiện ra Mỹ Miêu hay Lục Hồng. Lúc đầu Hầu Ca còn cố xác định phương hướng, thế nhưng sau một lúc thì nó cũng hiểu tìm Lục Hồng và Mỹ Miêu không phải là chuyện dễ dàng. Khoan nói nó đã hoàn toàn lạc, không xác định được vị trí của bản thân, kể cả có không phải vậy thì cả Lục Hồng và Mỹ Miêu chắc hẳn đều cũng đã bị lừa dẫn đi khỏi vị trí ban đầu rồi.

“Khoan đã, bị lừa đi!” Hầu Ca thầm nghĩ. “Nếu họ cũng bị lừa đi giống mình, vậy hẳn là họ sẽ bị lừa đến những chỗ nguy hiểm. Vậy thì cứ tìm các vùng có dấu hiệu nguy hiểm rồi cầu mong gặp được hai người họ trước khi xảy ra chuyện gì vẫn hơn là chạy loạn lung tung.”

Nghĩ vậy, Hầu Ca nhanh chóng leo lên một cành cây cao, bắt đầu quan sát xung quanh. Rất nhanh, nó định hướng được một phương hướng khả năng: Hướng có nhiều cành cây gãy, vài vết máu khô, vết móng thú trên thân cây, và dấu chân dã thú trên mặt đấy. Tuy phương hướng này chưa chắc đã có thể tìm được Mỹ Miêu hay Lục Hồng, thế nhưng đối với Hầu Ca lúc này, thà rằng cứ đi thử còn hơn sốt ruột mà không biết làm gì.

Đi theo hướng này chưa được bao lâu, Hầu Ca nhìn thấy một cái hang lớn. Xung quanh hang bốc ra một mùi thoang thoảng thum thủm, rõ ràng là hình thức “đánh dấu lãnh thổ” của mãnh thú. Trước cửa hang không xa vẫn còn một cái xác hươu chết chưa quá vài ngày. Quanh hang trong bán kính mười mét có vài bộ xương cốt thú vật, thậm chí có cả vài cái sọ người. Hầu Ca liếc mắt nhìn qua một lượt, nó không nhận thấy có gì khác bất thường, cũng không thấy bóng dáng Mỹ Miêu hay Lục Hồng quanh đó. Đương lúc nó cau mày, xoay mình, chuẩn bị rời đi thì một bóng hình vọt vào khoảng không trước cửa hang. Ngay kế đó, một bóng hình khác cũng vọt theo phía sau.

Hai bóng hình này dừng lại cách cửa hang không xa, một trước một sau. Bóng dáng phía trước mờ mờ ảo ảo, Hầu Ca nhìn kỹ thì thấy đó là một âm hồn khá giống với âm hồn đã dụ dỗ nó không lâu trước đó. Thấy vậy, Hầu Ca vội vã liếc tới bóng hình thứ hai. Ánh mắt nó vừa đặt lên người này thì một cảm giác mừng rỡ cùng nhẹ nhõm toát ra từ sâu trong lòng. Mỹ Miêu, đúng là Mỹ Miêu! Nó đã tìm được Mỹ Miêu. Thế nhưng, cảm giác nhẹ nhõm này toát ra chưa được bao lâu thì một dự cảm không lành đã bao vây lấy Hầu Ca khiến nó hơi khó thở.

“GRÀOOO!” Một tiếng thú gầm vang lên từ trong cái hang trước mặt. Một cặp mắt sáng quắc như đèn mở ta trong bóng tối. Âm hồn trước cửa hang run lên, không biết là do sợ hãi hay hào hứng. Trong khi đó, Mỹ Miêu vẫn đứng như thể người mất hồn, nhìn chằm chằm vào âm hồn ấy, như thể nó không nghe thấy tiếng gầm kia.

Vị trí của Hầu Ca hiện tại vừa hay nhìn ra khoảng trống giữa cái hang vào chỗ Mỹ Miêu đang đứng. Phía bên trái Hầu Ca là cửa hang, còn chếch phía bên phải của nó thì là Mỹ Miêu. Chỗ nó đứng lại vừa hay khuất sau một lùm cây, thế nên có vẻ âm hồn kia không để ý tới nó. Còn mãnh thú trong hang theo như nó đoán đã ngửi ra mùi của nó, thế nhưng không hiểu vì sao chưa ra mà thôi.

Từ trong hang, một con mãnh hổ to lớn, lông trắng như tuyết, mắt sáng như đèn, bước ra. Răng trong miệng con mãnh hổ sắc như dao, với bốn cái răng nanh dài hẳn ra ngoài, đỏ như máu. Con mãnh hổ tiến lên thêm vài bước, cẩn thận quan sát Mỹ Miêu. Cái lưỡi dài của nó thè ra, liếm quanh bốn cái răng nanh, rồi nó vặn cổ như thể vươn vai một cái. Sau đó, dường như không phí thêm một giây nào, nó cong mình rồi vồ về phía Mỹ Miêu.

Nhìn thấy vậy, Hầu Ca cũng không dám chậm trễ, tay trái nó rút từ trong đai lưng ra quả đạn pháo cay, tay phải đồng thời rút ra hai cái kim châm. Ba quả đạn pháo được ném vào khoảng không giữa con mãnh hổ và Mỹ Miêu trong khi người Hầu Ca nhanh như cắt lao về chặn trước mặt Mỹ Miêu. Hai cây kim châm lập tức được ném về phía gan bàn chân của mãnh hổ đang vồ tới. Tay trái của Hầu Ca lại một lần nữa thò vào đai lưng, lấy ra một cái que nhỏ, chính là cái gậy nó vừa dùng đánh nhau với Kê Hiệp Bắc lúc trước.

Hai cây kim châm vừa cắm vào bàn chân mãnh hổ thì nó đã rống lên đau đớn, rồi nhìn chằm chằm Hầu Ca với ánh mắt giận dữ xen lẫn phiền phức. Hiển nhiên nó đã sớm đánh hơi ra Hầu Ca, thế nhưng nó vốn nghĩ Hầu Ca chỉ là sâu kiến, đâu có ngờ lại bị chơi một vố đau khi đang chuẩn bị vồ mồi. Thế nhưng, mãnh hổ này cũng có vẻ khá thông minh. Nó đưa chân phải lên, lấy răng cắn lấy kim châm, nhổ ra, rồi lại làm vậy với chân trái nó. Chỉ vài giây sau, nó đã rút hai cây kim châm Hầu Ca ném ra, nhổ ở bên cạnh, rồi lại đưa ánh mắt thù hằn, nhưng giờ đây lại có thêm chút đùa bỡn nhìn về phía Hầu Ca.

“Chết tiệt, sau tên này khôn dữ vậy?” Hầu Ca thầm chửi. Vốn nó còn tưởng con mãnh hổ này phải đau đớn mất ít lâu, đủ thời gian cho nó chuẩn bị dùng cái gậy trong tay. Thế nhưng sự thật không có như tưởng tượng, Hầu Ca lập tức rơi vào tình huống nan giải. Nếu nó không dùng cái gậy này, chắc chắn sẽ toi mạng với con hổ này. Thế nhưng, bây giờ mà nó đứng yên chuẩn bị cái gậy này thì chắc sẽ còn chết nhanh hơn. Hầu Ca còn chưa biết làm sao thì còn hổ này đã lao về phía nó, đoạn vung chân trước bên phải, tát về phía nó. Hầu Ca vội vã bật ra đằng sau né tránh. Khi chân nó chạm đất thì nhận ra nó tiếp đất ở sau Mỹ Miêu chừng nửa mét và con hổ đã lại lao lên. Hầu Ca không kịp nghĩ ngợi nhiều, tay phải vội chộp lấy vai Mỹ Miêu, rồi lại bật nhảy về phía sau, kéo theo cả Mỹ Miêu né tránh.

Dưới sự tấn công của con mãnh hổ, lại cộng thêm phải kéo theo Mỹ Miêu, chân Hầu Ca vấp vào một tảng đá dưới đất, ngã ngửa ra sau, trượt đi một đoạn. Nó chỉ kịp ôm Mỹ Miêu vào lòng, lấy tay che đầu cho Mỹ Miêu trước khi ngã dúi dụi xuống đất. Dường như nghĩ Hầu Ca và Mỹ Miêu chắc chắn sẽ vào miệng mình, con mãnh hổ không tấn công như vũ bão nữa mà cười khẩy, chậm rãi bước lòng vòng quanh Hầu Ca đang ôm Mỹ Miêu ngồi dưới đất.

Vừa nãy, con hổ này vồ ngay tới Mỹ Miêu là vì nó biết Mỹ Miêu hoàn toàn bị lâm vào ảo cảnh, không nhìn thấy nó, cũng sẽ không chống cự. Đây không phải lần đầu tiên “âm hồn” kia dẫn người đến trước cửa hang của nó. Thế nhưng ngay khi Hầu Ca tấn công nó để vảo vệ Mỹ Miêu thì bản năng “vờn mồi” của họ nhà mèo trong con mãnh hổ này trỗi dậy. Nó quyết định chơi đùa một lúc với hai con mồi trước mắt này trước khi làm thịt chúng. Đó cũng là lý do Hầu Ca có thể kéo Mỹ Miêu tránh thoát tấn công của nó mà chưa chết.

Trong lòng Hầu Ca, Mỹ Miêu bỗng chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Vẻ mất hồn trong mắt cô bé dần dần biến mất. Sau vài giây, dường như nhận biết người trước mặt là Hầu Ca, Mỹ Miêu bỗng choàng tay ôm trầm lấy Hầu Ca, khóc lớn:

“Là cậu đấy sao? Cậu không chết à? Tốt quá!”

Trước phản ứng kỳ lạ của Mỹ Miêu, Hầu Ca đứng hình. Nó không biết nói gì, cũng không biết làm gì, hai tay hai chân của nó cứng đờ như tay chân búp bê đồ chơi làm bằng gỗ. Cũng may, con mãnh hổ cũng bị hành động của Mỹ Miêu khiến nhất thời dở khóc dở cười, không biết nên tấn công hay là không. Sau vài giây, cuối cùng máu Hầu Ca cũng lên não, nó vội nói với Mỹ Miêu:

“Đừng khóc! Tớ có làm sao đâu? Cậu có làm sao hay không ý? Mà bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện này. Chúng ta đang gặp nguy hiểm.”

Nghe được câu này của Hầu Ca, Mỹ Miêu mới dụi dụi mắt, nhìn xung quanh. Khi nó nhìn thấy con mãnh hổ đang đứng nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu thì chợt đỏ mặt, đẩy Hầu Ca ra, chỉnh lại quần áo. Hầu Ca thấy hành động này thì chỉ lắc đầu, “Hoàn cảnh sống chết còn lo làm dáng!” Nhưng nó cũng không bình luận gì, chỉ nhỏ giọng hỏi:

“Cậu câu giờ một chút chắc được chứ? Tớ cần chút thời gian chuẩn bị.”

Mỹ Miêu không nói gì, chỉ gật đầu, rồi rút chiếc roi da đeo bên hông ra. Hầu Ca thấy vậy thì cũng bật ra phía sau, đồng thời bắt đầu truyền linh khí vào trong cái que trong tay. Con mãnh hổ lúc này vẫn cho rằng cả Mỹ Miêu và Hầu Ca là mồi ngon trong miệng, thế nên không có vội vã xử lý mà tiếp tục bộ dáng “vờn mồi”. Tuy xét ra thì con mãnh hổ này cũng chỉ là một đầu ma thú cấp một đỉnh phong, giỏi lắm cũng chưa bằng Đạo Sư trong nhân loại. Thế nhưng đối với hai đứa chỉ tầm Đạo Nhân Lục Tinh như Mỹ Miêu và Hầu Ca thì vẫn còn là một thử thách.

Mỹ Miêu liên tục chật vật né tránh các đòn tấn công của mãnh hổ, đồng thời chọn thời cơ vụt roi phản kích. Thế nhưng nhìn qua cũng có thể nhận ra con mãnh hổ này chỉ đang là “vờn mồi”, mà Mỹ Miêu thì đã sắp đến giới hạn. Ở một góc, Hầu Ca đang toát mồ hôi lạnh vì lực hút của cái que trong tay.

Lại một lần né hiểm, Mỹ Miêu ngã ngửa ra đất. Con mãnh hổ lại vồ tới, có vẻ như nó cũng bắt đầu chán “vờn mồi” rồi. Mỹ Miêu vội vã lăn mấy vòng trên mặt đất, tránh thoát đòn vồ mồi này rồi chật vật đứng lên, gọi quát sang Hầu Ca:

“Nhanh lên hộ cái! Tớ sắp không trụ nổi nữa rồi!”

Mỹ Miêu vừa dứt lời thì một vòng xoáy linh khí lấy Hầu Ca làm tâm quét ra xung quanh. Con mãnh hổ cảm nhận được khí tức này thì mặt cũng lập tức đanh lại. Cuối cùng con mãnh thú cũng cảm nhận được uy hiếp. Nó ngay lập tức mặc kệ Mỹ Miêu, lao về phía Hầu Ca, tung mình vồ tới. Mỹ Miêu nhìn thấy vậy thì hoảng hốt, thế nhưng với thực lực của nó thì không kịp làm gì, chỉ biết trơ mắt, lo lắng nhìn con mãnh hổ vồ tới Hầu Ca.

Móng vuốt con mãnh hổ dài ra, sắc như dao găm đâm tới mặt Hầu Ca. Thế nhưng ngay khoảnh khắc mà tưởng chừng móng vuốt con mãnh thú sẽ cắm vào da thịt Hầu Ca thì một tiếng “Choang” thanh thúy vang lên. Một cái gậy dài ba mét từ lúc nào đã nằm ngang trong hai tay Hầu Ca, vừa vặn chặn móng vuốt con hổ. Rồi một lực đẩy mạnh phát ra từ cái gậy đẩy văng con mãnh hổ ra. Khi con mãnh hổ còn chưa kịp tiếp đất thì Hầu Ca đã vội vã xoay gậy, cầm như cầm gậy bóng chày, rồi vụt tới ngang lưng con hổ, miệng nó quát:

“Súc sinh, mi hành bọn ta nãy giờ, bây giờ nếm thử một gậy của Lão Tôn!”

“Bụp! Rắc rắc!”

Tiếng gậy va chạm với da thịt cùng những tiếng xương gãy nát vang lên, con mãnh hổ văng đi, đập vào một gốc cây đại thụ rồi sụp xuống chết tức thì. Hầu Ca ngã khuỵu xuống, cái gậy ngắn lại hình dạng gốc, rơi bên cạnh nó. Con Mỹ Miêu đi lên, lấy tay cốc đầu Hầu Ca một cái, đoạn cười nói:

“Nếm thử một gậy của Lão Tôn?”

“Tớ muốn nói câu đó từ bé rồi.” Hầu Ca cười đáp một cách yếu ớt. Dứt lời thì như mất lực, ngã sấp xuống, Mỹ Miêu vội vã đỡ nó ngồi bệt xuống, rồi cũng ngồi xuống phía sau nó. Hai đứa trẻ tựa lưng vào nhau, ngồi thở hổn hển. Sau một lúc, Hầu Ca mới mở lời:

“Cậu không sao rồi chứ? Vừa nãy chúng ta bị một loại âm hồn gì đó tạo ảo giác, dụ dỗ đến các nơi nguy hiểm. Tớ cũng là may mắn mới thoát khốn, tìm được cậu kịp thời. Mà rốt cục cậu bị ảo giác gì mà khi tỉnh lại lại ôm tớ chặt vậy?”

Mỹ Miêu hơi đỏ mặt, nó thầm mừng hai đứa đang quay lưng vào nhau, đoạn hắng giọng, đáp:

“Không có gì đâu. Mà cậu bảo là một loại âm hồn dùng ảo giác lừa chúng ta, dụ chúng ta tới các nơi nguy hiểm?”

“Ừ. Bây giờ chúng ta còn phải đi tìm Lục Hồng sư huynh nữa.”

“Có vẻ như chúng ta vừa gặp Ma Trành.”

“Ma Trành?” Hầu Ca hỏi lại.

“Ừ, Ma Trành. Cậu không nghe ông cậu giảng về các loại yêu ma quỷ quái sao?”

“Ngoại trừ những con tớ bị ông nhồi não ra thì tớ thật sự không quan tâm lắm. Rốt cuộc Ma Trành này là sao?”

“Ma này đơn giản là âm hồn không siêu thoát, thường tạo ảo giác dựa theo điều mà các nạn nhân muốn nhìn thấy hoặc sợ nhìn thấy nhất, khiến họ như người mất hồn, chạy theo chúng, để rồi chúng dẫn vào các nơi nguy hiểm, có mãnh thú. Thế rồi khi nạn nhân của chúng chết, chúng sẽ ra hút linh hồn của họ. Loại Ma Trành này không có cách nào trực tiếp hãm hại con người, mà chỉ có thể mượn tay ma thú, các loại yêu ma quỷ quái khác, cũng như các bẫy rập thiên nhiên để hại người thôi.”

“Đó, cậu biết trước thì cuối cùng cũng có biết thêm thông tin gì so với tớ suy đoán ra nãy giờ đâu?” Hầu Ca nói đùa. “Được rồi, đợi tớ thu dọn một chút xác con hổ này rồi chúng ta mau đi tìm Lục Hồng sư huynh!”

***
Bình Luận (0)
Comment