Truyền Nhân Của Thần Y Diệp Huyền Tần

Chương 18

Các bạn đang đọc truyện Truyện Truyền Nhân Của Thần Y Diệp Huyền Tần Full – Chương 18 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 18: Pháo hoa khắp thành phố chỉ bắn vì một người

Giám đốc Chinh sợ đến sắp tè ra quần, lúc này mà nói chuyện đó thì chẳng phải là muốn lấy mạng ông ta sao?

Trần Phước Nguyên nhìn giám đốc Chinh hằm hằm, đương nhiên ông ta biết đó là cấp dưới của mình.

“Chủ tịch Nguyên, hiểu nhầm, hiểu nhầm mà…” Giám đốc Chinh vừa khóc vừa nói: “Tôi không phải có ý đó…”

Mặt Trần Phước Nguyên lạnh tanh, ông ta phất mạnh tay và nói: “Người đâu, kéo ông ta ra ngoài, đánh gãy chân tay cho tôi!”

Ngay lập tức có mấy thanh niên trai tráng quanh đó xông lên, kéo giám đốc Chinh đi, giám đốc Chinh kêu cha gọi mẹ van xin.

“Đợi một chút!” Đột nhiên Trần Phước Nguyên lớn tiếng hét.

Giám đốc Chinh tưởng rằng cơ hội đến rồi nên vội vã nói: “Chủ tịch Nguyên, chủ tịch Nguyên, sau này tôi sẽ không dám nữa đâu, anh tha cho tôi lần này đi…”

Trần Phước Nguyên cầm chai rượu ở bên cạnh lên, lập tức đập lên đầu của giám đốc Chinh rồi lớn tiếng chửi: “Hét đến mức làm ông đây phát bực, các người kéo ông ta ra ngoài, đánh gấy tay chân rồi ném xuống sông Hải Dương cho tôi!”

Trần Phước Nguyên vừa dứt lời thì tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy kinh ngạc, ông ta đang muốn lấy mạng của giám đốc Chỉnh sao?

= Người nhà họ Hứa ai nấy đều mặt mày trắng bệch, trước đó bọn họ cảm thấy giám đốc Chinh là một nhân vật lớn.

Nhưng bây giờ thì họ mới biết được, cái gì gọi là nhân vật lớn thật sự!

Trần Phước Nguyên chỉ là một tên đàn em lâu la của Nam Bá Lộc thôi mà đã như vậy rồi, mọi người đều không dám tưởng tượng rốt cuộc Nam Bá Lộc ở trên lầu còn đáng sợ đến mức nào nữa!

Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây được nhân vật lớn như thế mời đi thì phải vinh hạnh đến mức nào?

Hứa Khánh Quân khẽ bước đến bên cạnh Hứa Đình Hùng và nhỏ tiếng nói: “Đình Hùng, lát nữa bố cùng các con lên lầu nhé. Thân là gia chủ của nhà họ Hứa, nếu việc bố không đến đó truyền ra ngoài thì e là sẽ làm cho người khác cảm thấy nhà họ Hứa không được phải phép!”

Dù cho Hứa Đình Hùng có là một tên ngốc thì ông ta cũng có thể biết được rốt cuộc bố của mình có ý gì.

Hứa Đình Hùng nghĩ đến những tủi nhục mà mình phải chịu đựng trong những năm nay thì lập tức có cảm giác vô cùng sảng khoái.

Ông ta nhìn Hứa Khánh Quân chăm chằm rồi nhẹ nhàng nói: “Bố, bố quên rồi sao, chúng con chỉ có thể ngồi ở ghế dành cho công nhân, đến chỗ ngồi của nhân viên công ty cũng không ngồi nỗi, trong lòng bố chúng con thật sự vẫn còn là người nhà họ Hứa sao?”

Hứa Khánh Quân tỏ ra bối rối, nói không nên lời.

Cuối cùng thì cả nhà Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây cũng cùng với Trần Phước Nguyên lên lầu.

“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Hứa Thanh Bình nhỏ tiếng hỏi: “Sao Nam Bá Lộc lại mời bọn họ lên lầu? Dựa vào cái gì chứ?”

Hứa Thanh Tùng nói: “Còn phải nói sao? Nhất định là cái đồ trộm cắp Hứa Thanh Mây đó có qua lại với Nam Bá Lộc rồi..”

“Câm mồm!” Hứa Khánh Quân tức giận hét lên: “Thanh Tùng, nói chuyện chú ý một chút, cháu muốn chết hả?”

Hứa Thanh Tùng lập tức toát mồ hôi lạnh cả người, nói xấu sau lưng Nam Bá Lộc thì đúng là muốn tìm đường chết.

“Ông cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy…” Hứa Khánh Quân căn răng nói: “Cho người đi điều tra xem thử rốt cuộc chuyện là như thế nào!”

Mấy người Hứa Đình Hùng đến tầng chín thì đã bị kinh ngạc bởi sự hào nhoáng ở đây.

Người của cả thành phố Hải Dương đều biết đến tầng chín của khách sạn Thời Đại nhưng người có thể thật sự đặt chân đến đây thì lại không nhiều.

Đứng ở tầng này thì bản thân sẽ trở thành biểu tượng cho địa vị của thân phận.

Chỗ ngồi ở tầng chín không nhiều, ở giữa có một sân khấu rất lớn, các ngôi sao đang nổi tiếng hiện nay đang nhiệt tình biểu diễn bên trên đó.

Ở xung quanh của sân khấu chỉ có hai mươi đến ba mươi người ngồi, không gian có vẻ rất thoáng đãng.

Nhưng về căn bản thì hai mươi ba mươi người đó lại có thể đại diện cho cả thành phố Hải Dương.

Gia chủ của mười gia tộc lớn, mười nhà giàu nhất ở thành phố Hải Dương, những người có tiền và có quyền lực nhất đều tập trung ở đây.

Bất cứ ai trong số họ đều là người có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Hải Dương này!

Nhưng bây giờ, tất cả hai mươi ba mươi người đó lại đang cùng hướng mắt về Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây ở lối vào.

Nam Bá Lộc cao to vạm vỡ đứng giữa đám đông, ông ta ngước cao đầu, sải bước tiến qua trong sự kính ngưỡng của mọi người.

“Chào mừng cậu Mạc Huy, cô Thanh Mây!”

Mấy chục người bên trong cũng ùn ùn đứng dậy, mặc dù bọn họ căn bản không quen biết Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây.

Nhưng người mà Nam Bá Lộc đích thân nghênh đón thì đâu ai dám xem thường.

Lâm Mạc Huy thản nhiên mỉm cười và gật đầu còn cả nhà Hứa Thanh Mây thì lại mắt tròn mắt dẹt.

Bọn họ căn bản không dám tưởng tượng ra cảnh tượng này.

“Anh Bá Lộc, Anh… Anh…” Hứa Đình Hùng đưa tay ra và lắp ba lắp bắp nói: “Tôi tên Hứa Đình Hùng, là… Là bố của Hứa Thanh Mây…”

Nam Bá Lộc chỉ tùy tiện bắt tay với ông ta nhưng cũng làm Hứa Đình Hùng kích động đến sém chút nhảy cng lên.

Nam Bá Lộc lại bắt tay với ông ta sao?

Chuyện này cũng đủ để ông ta nổ cả đời rồi!

Nam Bá Lộc mỉm cười và nói: “Cậu Mạc Huy, cô Thanh Mây, tiệc sinh nhật đã được chuẩn bị xong rồi, mời hai người lên sân khấu”

Lâm Mạc Huy gật đầu rồi nhìn về Hứa Thanh Mây, làm tư thể xin mời và nói: “Em yêu, mời Hứa Thanh Mây vẫn chưa định thần được, cô mơ hồ đáp: “Đây… Đây là tiệc sinh nhật của em sao?”

“Đương nhiên rồi!” Nam Bá Lộc mỉm cười đáp: “Cô Thanh Mây, cô hãy nhìn tên trên bánh kem đi!”

Lúc này Hứa Thanh Mây mới chú ý thấy thủy tinh trên mặt bánh kem kết lại thành một xâu chữ… Hứa Thanh Mây, sinh nhật vui vẻ!

Thật sự là sinh nhật của cô sao?

Hứa Thanh Mây vô cùng bất ngờ và hạnh phúc, cô được Lâm Mạc Huy nắm tay, bước từng bước lên sân khấu.

Mọi người đều vỗ tay rầm rầm, mấy ngôi sao.

trên sân khấu cũng biểu diễn như lời chúc phúc chân thành nhất.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đứng dưới sân khấu, nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như vậy thì trong lòng cảm thấy vô cùng kích động.

Bất cứ ai trong số những nhân vật lớn đó đều là người mà Hứa Khánh Quân không thể nào bợ đỡ tới được. Không ngờ bây giờ họ lại cung kính tổ chức sinh nhật cho Hứa Thanh Mây.

Tất cả những điều này thật sự cứ như một giấc mơ, bọn họ cứ mãi hoài nghi có phải bản thân đang bị ảo giác hay không.

Hai người họ không ngừng véo cánh tay, dùng nỗi đau để chứng minh bản thân không phải đang nằm mơi Một lúc lâu sau, Hứa Thanh Mây mới định thần lại, cô nhìn tất cả những thứ như trong mơ này thì mắt lại ửng đỏ lên.

Mỗi một cô gái đều có giấc mơ được làm — công chúa của riêng mình, cô cũng không ngoại lệ.

Từ nhỏ đến lớn không có ai coi trọng sinh nhật của cô, nhưng trong lòng cô sao có thể không hi vọng có một ngày được mọi người chú ý đến chứ!

Bây giờ, tất cả mọi thứ đều đẹp đẽ như vậy, đẹp hơn rất nhiều so với giấc mơ của cô, cô chỉ cảm thấy cuộc đời mình như thế là đáng rồi.

“Ước một điều đi!” Lâm Mạc Huy khẽ mỉm cười và nói: “Ước xong thì chúng ta sẽ cắt bánh keml”

Mấy người Hứa Đình Hùng đứng bên cạnh ngây ra, Hứa Thanh Tuyết không kiêm chế được mà nói: “Lúc ước không cần phải thắp nến sao?”

Không có ai để ý đến cô ta, Hứa Thanh Mây hít một hơi thật sâu rồi chắp hai tay và nhắm mắt lại, nghiêm túc ước nguyện.

Lúc này đột nhiên có tiếng động lớn truyền đến từ cửa sổ. Một tia pháo hoa phóng thẳng lên trời, nổ ra giữa không trung, biến thành một bông hoa cực lớn rồi từ từ rơi xuống, thắp sáng cả đường chân trời.

Ai nấy đều bất ngờ, Hứa Thanh Tuyết trợn tròn mắt, pháo hoa ở đâu ra thế?

Nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại.

Sau sự xuất hiện của quả pháo hoa đó thì đột nhiên có vô số quả pháo hoa khác được bắn lên khắp cả thành phố Hải Dương, thắp sáng cả thành phố.

Hứa Thanh Mây tròn mắt, hạnh phúc nhìn ra bên ngoài, cuối cùng cô cũng biết được tại sao.

trên bánh kem không có nến.

Hàng ngàn vạn quả pháo hoa mới chính là nến sinh nhật!

“Thanh Mây, chúng ta kết hôn quá gấp gáp, anh nợ em quá nhiều.” Lâm Mạc Huy dịu dàng nói: “Bây giờ hãy để anh bù đắp lại từ đầu cho em nhé!”

Lâm Mạc Huy cầm chiếc nhẫn kim cương trên mặt bánh kem lên, quỳ gối xuống và nhìn Hứa Thanh Mây thắm thiết rồi nói: “Thanh Mây, gả cho anh nhé, được không?”

Cuối cùng Hứa Thanh Mây cũng không kiềm được mà rơi nước mắt.

Ngày hôm nay Lâm Mạc Huy đốt hết pháo hoa khắp thành phố chỉ vì một mình Hứa Thanh Mây.

Bình Luận (0)
Comment