Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1007

Vẻ mặt Lâm Mạc Huy hơi lạnh đi, lời của Lý Tam Khanh đúng là đã chạm đến suy nghĩ sâu trong lòng anh.

Suốt dọc đường đi anh đều đang suy đoán, rốt cuộc đối phương có ân phận gì.

Dù sao ngoài mặt mười đại gia tộc đều không dám trêu chọc đến Lâm Mạc Huy anh.

Nếu lúc này còn có người dám gây bất lợi cho Hứa Thanh Mây, vậy thân phận của người này hắn không đơn giản.

Trầm tư một lát, Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: "Mặc kệ thế nào, tìm được người trước mới là mấu chốt nhất." "Ngài Lý, chuyện lần này phiền anh rồi."

Lý Tam Khanh xua xua tay: "Đều là việc nhỏ thôi." "Tôi bố trí nhiều thám tử ở sáu tỉnh miền Nam như vậy còn không phải là vì làm những việc này sao" "Cậu đợi tôi năm phút, tôi tìm kiếm một ít tin tức trước đã."

Lý Tam Khanh lấy di động ra, bấm loạn trên màn hình một hồi, di động hiển thị một giao diện kỳ lạ.

Lý Tam Khanh nhập ba chữ Hứa Thanh Mây vào, phía trên lập tức xuất hiện rất nhiều tin tức.

Tìm theo thời gian ngày hôm nay, Lý Tam Khanh chỉ vào cái cuối cùng: "Không có gì bất ngờ xảy ra thì mười phút trước Hứa tổng đã bị đưa đến hồ Vọng Nguyệt ở phía đông.

Thái Tử thò qua nhìn thoảng qua: "Sao lại biết được?". truyện tiên hiệp hay

Lý Tam Khanh: "Trên này đều là hành trình của Hứa Thanh Mây." "Cô ấy là vợ của Lâm Mạc Huy, cho nên cũng là đối tượng trọng điểm mà thám tử bên tôi chú ý" "Tất cả tin tức đều sẽ biểu hiện trên đây" "Chẳng qua những nội dung này đều đã bị mã hóa, các cậu đọc không hiểu đâu." Lâm Mạc Huy nhìn giao diện trên màn hình, trong lòng cũng chấn động.

Lý Tam Khanh muốn tạo ra được một mạng lưới tin tức khổng lồ như vậy, cần phải hao tổn bao nhiêu tinh lực và tài lực đây.

Người này nhìn qua cực kỳ cà lơ phất phơ, nhưng trên thực tế năng lực lại cực kỳ không đơn giản!

Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: "Là ai bắt cô ấy đến hồi Vọng Nguyệt"

Lý Tam Khanh lắc đầu: "Thám tử của tôi cũng không có thông tin về đối phương" "Chỉ sợ chuyện này có chút phiền phức rồi."

Lâm Mạc Huy hít sâu một hơi, anh hiểu được ý của Lý Tam Khanh.

Đến tin tức của mười đại gia tộc mà thám tử của Lý Tam Khanh còn nắm được.

Kết quả lại không nắm được tin tức của nhóm người này, đủ để thấy được thực lực của nhóm người này tuyệt đổi là trên cơ mười đại gia tộc.

Chẳng qua hiện tại Lâm Mạc Huy cũng không nghĩ được nhiều như vậy.

Anh mau chóng lái xe chạy đến hồ Vọng Nguyệt Hồ Vọng Nguyệt là một trang viên tương đối nổi danh ở Hà Nội.

Hứa Thanh Mây đúng là bị đưa đến hồ Vọng Nguyệt.

Cô cũng giống với cô gái kia, bị người ta trói tay đưa vào đại sảnh trang viên.

Thanh niên lúc trước đang ngồi ngay giữa đại sảnh, yên lặng thưởng thức một ly rượu vang đỏ. Đến nơi, cô gái kia dường như đã tuyệt vọng đến cực điểm. ТrцуeлАРР.cо*m trang web cập nhật nhanh nhất

Cô ta phịch một tiếng quỳ xuống đất, bổ nhào đến bên chân thanh niên, run giọng nói: "Thiếu gia, ngài tha cho tôi đi, về sau tôi không dám chạy nữa đâu." "Cầu xin ngài cho tôi thêm một cơ hội, tha cho tôi một lần, chỉ một lần thôi, ngài kêu tôi làm gì tôi cũng bằng lòng" Thanh niên không để ý đến cô ta, chỉ chậm rãi thưởng thức ly rượu vang đỏ kia.

Vẻ mặt Hứa Thanh Mây lạnh như băng, cô đi đến kéo cô gái ra phía sau mình, trầm giọng nói: "Không cần sợ anh ta!" "Ban ngày ban mặt, trời đất rõ ràng, tôi không tin anh ta dám làm gì!"

Rốt cuộc thanh niên cũng dừng động tác, anh ta hứng thú nhìn vẻ mặt Hứa Thanh Mây một cái, đột nhiên hỏi: "Cô và Thái Tử có quan hệ gì?"

Hứa Thanh Mây lớn tiếng: "Thái Tử là anh em của chồng tôi."

Thanh niên hơi sửng sốt, không nhìn được bật cười: "Thái Tử mà cũng có anh em sao" "Sao tôi lại không biết chuyện này nhỉ?"

Hứa Thanh Mây lớn tiếng: "Chuyện anh không biết còn nhiều lắm!"

Thanh niên lạnh lùng nói: "Tôi cũng lười đi biết những việc này." "Tôi chỉ hỏi cô một câu, vì sao cô muốn nhúng tay vào chuyện của tôi?" "Là Thái Tử phái cô làm sao?"

Hứa Thanh Mây cao giọng: "Không có ai phải tôi hết, chuyện này hoàn toàn do bản thân tôi muốn làm." "Các anh một đám đàn ông cao lớn lại đi bắt nạt một cô gái nhỏ, chẳng lẽ còn không cho người ta quản?"
Bình Luận (0)
Comment