**********
Chương 1105: Bẫy
Người thanh niên thờ phì phì đi đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi phịch xuống.
Một gã trai có hình xăm trên cổ đi tới, thấp giọng nói: “Cậu chủ, cái tên họ Lâm này thật đúng là không biết trời cao đất rộng.” “Thế mà lại dám đối địch với người nhà họ Vạn chúng ta, đúng là biết đâm đầu vào chỗ chết!” “Có cần phải thông báo với cao thủ trong gia tộc, trực tiếp xử lý nó luôn không?”
Người thanh niên trừng mắt nhìn gã trai xăm mình một cái, bảo: “Dám đánh dám chịu, anh ta đánh thắng tôi rồi dẫn vợ mình đi, có vấn đề gì ở đây?” “Anh thông báo cho cao thủ trong gia tộc đến giết anh ta là có ý gì? Để cho người ngoài cảm thấy tôi thua không nhấc mặt lên được à?”
Gã trai xăm mình vội nói rằng: “Cậu chủ, tôi không có ý này đâu. “Nhưng mà, Lâm Mạc Huy này được xưng là Hải
Dương Tôn Sư “Cậu thua bởi anh ta như vậy, chẳng phải khiến nhà họ Vạn không đấu lại nổi một cái tỉnh Hải Dương hay sao ạ? “Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chỉ sợ cũng sẽ bội nhọ thanh danh nhà họ Vạn chúng ta...
Người thanh niên mặt mày lạnh tanh, cậu ta hất phăng cái chén đang cầm trong tay đi: “Anh đang chỉ đạo tôi làm việc đấy à?” gã trai xăm mình vội vàng kh người: “Thuộc hạ không dám, chỉ là...
Người thanh niên giận dữ nói: “Không dám thì cầm mồm vào!” “Cần phải làm thế nào thì trong lòng tôi đều rõ ràng, không mượn anh phải tới dạy bảo!” “Cút ra ngoài!”
Gã trai xăm mình không dám nói thêm lời nào, cúi mình rời đi.
Ra đến ngoài đại sảnh, gã trai xăm mình cuối cùng cũng đứng thẳng người dậy, trong mắt lấp lóe vẻ oán độc.
Gã giận dữ liếc mắt nhìn về hướng đại sảnh một cái, quay người đi vào trong một căn phòng phía sân sau.
Trong phòng có một gã đàn ông có dáng người nhỏ con thấp bé. gã trai xăm mình đi vào trong thì gã ta cũng vội vàng đi ra tới cửa, ngó nghiêng nhìn chung quanh một hồi, thấy không có ai để ý thì bấy giờ mới đóng cửa phòng lại. “Anh Bảo, chuyện ra làm sao rồi?” “Thằng họ Lâm kia không chết à?”
Gã đàn ông thấp bé hưng phấn hỏi dồn.
Gã trai xăm mình sắc mặt xanh lét, lắc đầu bảo: “Không chết!” Gã đàn ông thấp bé mặt mày biến sắc: “Sao lại không chết được?” “Cậu chủ không đánh nhau với nó à?"
Gã trai xăm mình: “Đánh rồi!” “Nhưng mà, đánh không lại!”
Gã đàn ông thấp bé: “Hả?” “Sao lại như thế được nhỉ?”
Gã trai xăm mình nhìn gã ta một cái, thấp giọng nói: “Xem ra, chúng ta đều đã xem nhẹ thực lực của tên Lâm Mạc Huy này rồi. “Cho dù là ở nhà họ Vạn đi nữa, người có thể đánh thắng nó cũng không quá được hai mươi người.”
Gã đàn ông thấp bé nhíu mày: “Thế... thế bây giờ chuyện này phải tính thế nào đây?” “Chúng ta nhận tiền mà chuyện lại không được hoàn thành, thê thì phải ăn nói với người ta như thế nào được?” Gã trai xăm mình gắn giọng đáp: “Chẳng phải nói gì hết!” “Nếu chúng ta đã nhận tiền của bọn họ thì chắc chắn sẽ giúp bọn họ giải quyết Lâm Mạc Huy cho bằng được. “Mày đi nói cho bọn họ, không việc gì phải gấp cả, chuyện này, cứ để tạo xử lý!”
Gã đàn ông thấp bé gật đầu, vừa định rời đi thì gã trai xăm mình lại ngăn cản gã lại: “Với cả, giết cái con ranh hôm nay đi!”
Gã trai xăm mình thấp giọng nói.
Gã đàn ông thấp bé biến sắc: “Giết cô ta?” “Chuyện này... sao làm thế được?” “Thuốc trong cơ thể cô ta đã sắp chín rồi, cô ta mà chết thì cậu chủ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!”
Gã trai xăm mình trừng mắt liếc gã ta một cái: “Nó nhận tiền của mày nên mới chọn lúc này để chạy trốn, cố ý tiếp cận Hứa Thanh Mây còn gì. “Chuyện này, nếu bị cậu chủ phát hiện ra manh mối gì thì sớm hay muộn cũng sẽ lần đến chỗ mày thôi.” “Đến lúc đó, mày thấy mày còn đường sống hay không?”
Gã đàn ông thấp bé nhất thời mặt cắt không còn giọt máu.
Chuyện lần này như thế thực ra là một ván cờ mà bọn họ đã sắp đặt hết thảy.
Gã đàn ông tháp bé mua chuộc được cô gái kia, bảo cho cô ta cố ý chạy trốn để tiếp cận Hứa Thanh Mây, khiến Hứa Thanh Mây nghĩ rằng cô ta bị bắt cóc, thế nên mới ta tay giúp đỡ cô ta.
Sau đó chuyện này sẽ liên lụy đến Lâm Mạc Huy.
Vốn là bọn họ định mượn tay cậu chủ để giết Lâm Mạc Huy, lại chẳng thể ngờ rằng, thực lực của Lâm Mạc Huy lại vượt xa dự đoán của bọn họ, ngược lại là đánh bại cậu chủ.
Chính như lời gã trai xăm mình đã nói, nếu không giải quyết gọn ghẽ cái con bé kia thì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tra đến trên người bọn họ
Đến lúc đó, một khi cậu chủ biết bọn họ làm ra những chuyện như vậy thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi!