Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1025

Vương Việt Hưng vừa dứt lời thì ngay lập tức có một gia chủ đứng ra hưởng ứng, ồn ào muốn giết Lâm Mạc Huy.

VỊ Gia chủ này là người có qua lại tương đối gần gũi với Vương Việt Hưng, có thể nói là bè lũ chó săn của Vương Việt Hưng.

Thế nên Vương Việt Hưng vừa mới mở miệng, ông ta là người thứ nhất ủng hộ!.

Mà bảy gia chủ còn lại thì chỉ biết hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt họ tỏ ý do dự, không biết phải lựa chọn thế nào mới phải.

Lâm Mạc Huy ảm đạm cười bảo: “Gia chủ nhà họ Vương, chuyện của nhà họ Vạn lần trước ông nghĩ tôi chưa điều tra rõ ràng hay sao?” “Chuyện lần đó căn bản là do ông liên hệ cả kết hoạch và ý tưởng, toàn bộ đều là một tay ông bày bố, đầu có liên can gì đến những người khác đâu nhỉ?” "Ông đừng quên rằng, lần đó đến cả nhà họ Vạn ông cũng dám đặt điều tráo trở “Bây giờ ông lại cố tình đổ vấy lên đầu bọn họ, một khi người nhà họ Vạn hay được tin này, thế thì chẳng phải là hại cả bảy gia tộc khác cũng bị liên lụy theo vào hay sao?”

Nghe được những lời này, vẻ mặt của bảy vị gia chủ kia tức thì thay đổi.

Thực ra, chuyện trước đó, là do nhóm chín người bọn họ cùng làm cả.

Thế như, bây giờ Lâm Mạc Huy lại vơ toàn bột rách nhiệm đổ hết lên đầu đám người họ Vương, chuyện này khiến cho những người con lại được thở phảo nhẹ nhõm.

Hơn nữa, Lâm Mạc Huy còn nhắc đến nhà họ Vạn lại càng fkhiến mọi người thêm sợ hãi.

Đúng vậy, chuyện xảy ra lần này có liên lụy đến nhà họ Van.

Cho dù lần này họ có giết Lâm Mạc Huy đi chăng nữa thì đến khi đó nhà họ Vạn tìm đến truy cứu thì ai có thể gánh vác trách nhiệm bậc này?

Gia chủ nhà họ Hoàng là người đầu tiên đứng dậy, lớn giọng nói: “Gia chủ nhà họ Vương, khi nói chuyện ông phải biết ý một chút chứ!” “Chuyện trước đây là do một mình ông sắp đặt, liên can gì đến bọn tôi?” “Cậu Huy, chuyện lần đó dù chúng tôi có nghe chuyện, song chúng tôi không hề nhúng tay vào”

Sáu gia chủ còn lại thấy thế thì cũng đồng loạt đứng dậy phủi sạch quan hệ.

Bảy gia chủ này ai nấy đều rất giảo quyệt, vội vàng phủi sạch mọi quan hệ.

Đến lúc đó, cho dù nhà họ Vạn có tìm tới cửa truy cứu thì cũng chẳng có liên quan gì đến bọn họ đâu!

Sắc mặt của Vương Việt Hưng trở nên méo mó đến cực điểm, tất cả mọi người đều đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu ông ta, nói cách khác thì bảy gia chủ này chắc chắn sẽ không chịu giúp hắn.

Chỗ ông ta bây giờ chỉ còn lại tên chó săn kia mà thôi.

Hai gia tộc của họ hợp lại chắc chắn đấu không lại Lâm Mạc Huy rồi!

Vương Việt Hưng nghiến răng cả giận nói: “Mấy người nói cái gì đấy hả?” “Chuyện lần trước là cả đám chúng ta cùng làm rõ ràng, cái thằng họ Lâm kia còn rõ ráng hơn cả các ông đấy!” “Các ông tưởng rằng lần này phủi sạch quan hệ như thế thì thằng đó sẽ buông tha cho các ông hay sao? Cứ nằm mơ đi!” “Bây giờ nó đang cố ý chia rẽ chúng ta, thế rồi lần lượt đánh bại từng người một, các ông chớ có để cho nó dắt mũi!”

Bảy gia chủ kia đều quay ngoắt đầu sang một bên, hoàn toàn không thèm để ý đến Vương Việt Hưng.

Độc Tri Chu và Thái Tử vẫn còn đang ở trong Hà Nội kia kìa, giờ mà mắt mắt theo đuôi đánh Lâm Mạc Huy thì đến lúc đó mới thực sự là nguy hiểm.

Chẳng bằng nhanh chóng phủi cho sạch quan hệ, nếu Lâm Mạc Huy thực sự có lòng muốn hợp tác với bọn họ thì còn có thể thu được nguồn lợi nhuận khổng lồ.

Trước tình hình như vậy, rốt cục là phải đưua ra lựa chọn như thế nào thì còn cần phải nói ra nữa hay sao?

Lâm Mạc Huy lạnh lùng đối đáp: “Vương Việt Hưng đã đến lúc nào rồi mà ông còn muốn hắt nước bẩn cho người khác như vậy?”

Vương Việt Hưng nhìn bảy gia chủ kia, hai tay siết thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám ngu xuẩn mấy người quả nhiên chẳng đáng tin chút nào!” “Hừ, hôm nay tôi cũng chẳng thiết phải trông cậy vào các người làm gì.” “Thằng nhóc họ Lâm kia, trước đây đúng là tao đã coi thường mày rồi.” “Đúng là chẳng thể ngờ rằng, bảy tên ngu xuẩn này thế mà lại có ngày bị ngày nằm trong tay mà vần vã” “Nhưng mà, thế rồi lại thế nào kia chứ?" “Đây thế nào cũng vẫn là Hà Nội, là địa bàn của nhà họ Vương bọn tôi!” “Cậu định đấu với tôi thế nào, để tôi giương mắt lên xem, cậu có cái bản lĩnh này hay không!” Nói rồi, Vương Việt Hưng tự dưng rút ra một ngọn pháo hoa từ trong người.

Ông ta rút kíp nổ, ngọn pháo kia lập tức cháy ngòi, dẫn theo một dải khói lửa bảy tít lên cao rồi phát nổ đùng đoàng!
Bình Luận (0)
Comment