Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1036

**********

Chương 1116: Là nó phúc mỏng

Mấy người đều đang đợi Lâm Mạc Huy trả lời, ai cũng không ngờ rằng người đầu tiên phản đối thế mà lại là Đường Vũ Tình.

Sắc mặt ông cụ Đường và Đường gia chủ đồng thời thay đổi, hai người cùng nhìn về phía Đường Vũ Tình. "Vũ Tình, con nói gì?"

Đường gia chủ tức đến muốn hộc máu, nếu không phải ngại Lâm Mạc Huy vẫn còn ở đây thì ông ta thật muốn nổi giận ngay tại chỗ.

Trong lòng Đường Vũ Tình tức đến cực điểm. Cô ta chính là cô cả Đường gia, sinh viên y khoa top đâu.

Thân phận như cô ta mà ra ngoài, ít nhất cũng có thể vào công ty của gia tộc làm phó Tổng gì đó.

Bây giờ bố cô ta thế nhưng lại đề nghị để cô ta đến cửa hàng thuốc của Lâm Mạc Huy làm việc, đây không phải khiến cô ta mất mặt xấu hổ sao?

Nhưng Đường Vũ Tình cũng không dám đối nghịch với bố mình, chỉ đành thấp giọng nói: "Bố, con... con còn chưa tốt nghiệp mà..." "Con còn tính đi bồi dưỡng thêm mấy năm, tạm thời... tạm thời chưa định đi làm...

Đường gia chủ giận dữ nói: "Bồi dưỡng cái gì?" "Nếu ngài Huy có thể cho con đến cửa hàng thuốc của cậu ấy thì đó là phúc của con." "Nơi này có chỗ cho con lên tiếng sao?"

Trong lòng Đường Vũ Tình càng giận dữ, cắn răng không nói lời nào, bất mãn với Lâm Mạc Huy càng tăng thêm.

Đường gia chủ cười cười với Lâm Mạc Huy: "Ngài Huy, con bé không hiểu chuyện, cậu đừng so đo với nó." "Mấy năm nay cũng do chúng tôi chiều hư nó." "Nếu không để nó đến cửa hàng thuốc của cậu, cậu giúp chúng tôi quản giáo nó một chút được không?" Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn Đường Vũ Tình một cái thật sâu, nhẹ giọng nói: "Cô Đường muốn nghiên cứu học vấn, đây là chuyện rất hiếm có." "Đường gia chủ, ông cần gì phải làm khó người khác chứ?"

Đường gia chủ còn muốn lên tiếng nhưng lại bị ông cụ Đường dùng mắt ngăn cản.

Ông cụ Đường rất rõ, Lâm Mạc Huy đã nói đến mức này coi như đã từ chối.

Đường gia chủ không nói tiếp nữa, chỉ tự cảm thấy không đáng.

Còn Dương Hùng Dũng bên cạnh thì khinh thường liếc mắt nhìn Đường Vũ Tình một cái.

Dương Hùng Dũng có ánh mắt thế nào chứ, đương nhiên đã nhìn ra tâm tư của Đường Vũ Tình.

Anh ta biết, cái gì mà đi bồi dưỡng của Đường Vũ Tình hoàn toàn là lấy cớ mà thôi, cô ta chính là chướng mắt đi làm ở cửa hàng thuốc của Lâm Mạc Huy.

Trong lòng Dương Hùng Dũng không ngừng cười thầm, Đường Vũ Tình này chính là đã bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp bằng trời đó!

Bữa tiệc kết thúc, mọi người Đường gia tiễn Lâm Mạc Huy và Dương Hùng Dũng rời đi.

Sau đó mọi người Đường gia trở về phòng.

Đường Vũ Tình vừa đi vào đã trực tiếp vươn vai, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Bố, về sau những chuyện thế này có thể đừng kêu con tham dự không?" "Con ghét nhất loại trường hợp xã giao này!" "Người này con không quen, bố kêu con ngồi đây làm gì chứ?"

Đường gia chủ nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta lập tức giận sôi máu, thẳng tay cho cô ta một cái tát: "Mày cầm miệng cho tao!" "Mày muốn tức chết tạo hả!"

Đường Vũ Tình vội né tránh, vẻ mặt kinh hoàng: "Bố, bố... bố làm gì thế?"

Từ nhỏ đến lớn, ở nhà cô ta đều được đặc biệt cưng chiều, Đường gia chủ chưa bao giờ ra tay đánh cô ta cả!

Trên mặt Đường gia chủ đầy vẻ phẫn nộ: "Tao làm gì?" "Hôm nay tao phải đánh chết đứa con gái bất hiếu là mày!"

Đường Vũ Tình sợ đến mức liên tục lui về phía sau, cũng may lúc này ông cụ Đường đi đến.

Đường Vũ Tình vội trốn phía sau ông cụ Đường: "Ông nội, ông xem bố con kìa, con đang nói mấy câu rất bình thường với bố, bố... bố lại muốn đánh con... "Ông quản bố đi chứ, sao bố lại không nói đạo lý như vậy được?"

Ông cụ Đường xua xua tay, để Đường gia chủ trở về chỗ ngồi.

Ông cụ nhìn Đường Vũ Tình buồn bã thở dài, chậm rãi lắc đầu. "Bỏ đi, bỏ đi." "Chúng ta cũng coi như đã cố hết sức, làm bố mẹ, cái con nên làm đã làm rồi." "Bản thân nó không nằm chắc, đó là do nó phúc mỏng, không trách được người khác!"

Ông cụ Đường nhẹ giọng nói. Đường gia chủ cũng thở dài buồn bã, chậm rãi lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh.

Đường Vũ Tình ngược lại khó chịu đầy mặt: "Ông nội, ông nói gì vậy?" "Cái gì mà con phúc mỏng?" "Con làm gì, ông... sao ông có thể nói con như vậy chứ?"
Bình Luận (0)
Comment