Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1293

Tiền Trạch Nam ngửa đầu lên cười: “Làm sao mà cậu lại cho rằng chúng tôi đang cấu kết với nhau chứ? Cổ Tôn và tôi đã là bạn từ hai mươi năm trước.

Cổ Tôn cũng cười lạnh: “Này tên họ Lâm kia, cậu cho rằng vì sao mà Tiền Trạch Nam gióng trống khua chiêng tổ chức buổi họp báo lớn thế này? Mục đích chủ yếu lần này chính là muốn dụ cậu qua đây! Tôi đã ở đây đợi cậu rất lâu rồi!"

Sắc mặt của Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lùng, trường hợp này anh cũng không ngờ tới. Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn thật sự đã quen biết nhau từ hai mươi năm trước sao?

Trái tim Lâm Mạc Huy chợt đập "thịch" một cái, chẳng lẽ hai người này có liên quan gì đến chuyện nhà họ Lâm bị diệt tộc sao? “Lâm Mạc Huy, thứ như cậu mà cũng dám phá hỏng chuyện tốt của tôi sao. Hôm nay tôi sẽ cho cậu đổ máu ngay tại chỗ này luôn!” Tiền Trạch Nam gầm lên, ngay lập tức nhào về phía Lâm Mạc Huy.

Cổ Tôn cũng không nhiều lời nữa, ông ta cũng xông lên phía trước, cùng với Tiền Trạch Nam tấn công Lâm Mạc Huy.

Năng lực của Tiền Trạch Nam này không hề thua kém gì so với Cổ Tôn.

Hai người hợp lực lại, chỉ với một mình Lâm Mạc Huy thì hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, sau đó bị hai người đánh cho lùi về sau.

Mà lúc này, cửa phòng đang mở toang, nhưng bên ngoài lại không có động tĩnh gì.

Lâm Mạc Huy không khỏi ngạc nhiên, đáng lý ra thì Cậu Vạn vẫn chưa đi được xa. Vậy mà anh lại không nghe được bất kỳ động tĩnh nào trong căn phòng dó?

Mà, vừa rồi còn có tiếng kêu thất thanh của ai đó vọng lại? Lẽ nào là của Cậu Vạn sao? Thế nhưng với năng lực của Cậu Vạn thì cho dù Tiền Trạch Nam muốn đánh bại anh ta thì cũng phải tốn một khoảng thời gian, làm sao có thể nhanh như vậy được?

Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, Lâm Mạc Huy cũng không dám ham chiến nữa.

Anh lóng ngóng ép Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn vào một góc, sau đó quay người bỏ chạy. Nếu tiếp tục đánh nhau với hai người này, anh nhất định không phải là đối thủ của bọn họ, tốt hơn hết là mau chuồn lẹ thôi.

Kết quả là vừa chạy tới cửa, Lâm Mạc Huy đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho anh vô cùng sửng sốt.

Ở ngay trước cửa hàng lanh, có sáu bảy thi thể đang nằm rạp ở đó. Trong số sáu hoặc bảy cái xác đang nằm la liệt ở đó không có cái nào là hoàn chỉnh.

Thảm nhất là bị chém thẳng vào thắt lưng làm đứt người thành hai mảnh, nếu may mắn thì ít nhất cũng đứt tay, đứt chân.

Mà những người này, Lâm Mạc Huy cũng đã từng gặp họ rồi, bọn họ chính những cao thủ mà nhà họ Van nuôi dưỡng trước đây. Không nghi ngờ gì nữa, tiếng hét thảm thiết vừa rồi chính là của đám cao thủ này vọng lại. Lâm Mạc Huy cảm thấy khiếp đảm đến cực độ.

Phải biết rằng năng lực của những cao thủ được nuôi dưỡng này thực ra không hề yếu chút nào.

Cộng thêm sáu bảy vị cao thủ liên thủ cùng nhau thì cho dù Lâm Mạc Huy muốn đánh bại bọn họ cũng phải tốn rất nhiều công sức.

Thế mà Lâm Mạc Huy mới chỉ bước vào phòng trong vòng chưa đầy hai phút thì tất cả những cao thủ được nuôi dưỡng này đều chết thảm ở đây rồi.

Rốt cuộc là ai đã ra tay mà lại có năng lực võ công khủng khiếp như vậy?

Đúng lúc này, Tiền Trạch Nam và Cổ Tôn cũng đuổi theo anh tới cửa.

Cả hai cùng xuất chiêu, cùng nhau hướng về Lâm Mạc Huy tấn công. Lâm Mạc Huy nhanh chóng né tránh mấy chiêu của hai người đó, lao ra khỏi phòng muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.

Kết quả, vừa đi ra khỏi cửa phòng thì có một cánh tay vươn ra đập vào sau gảy anh.

Trước mắt Lâm Mạc Huy tối sầm lại, ngất xỉu, ngã thẳng xuống đất.

Cổ Tôn và Tiền Trạch Nam nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, thấy Lâm Mạc Huy ngất xỉu tại chỗ, cả hai đều vui mừng khôn xiết.

Cổ Tôn muốn thẳng tay chém luôn Lâm Mạc Huy nhưng bị Tiền Trạch Nam nhanh chóng chặn lại. “Người này không thể giết được!” Tiền Trạch Nam trịnh trọng nói.

Cổ Tôn nóng nảy hỏi: “Tại sao? Chúng ta liều mạng như vậy, còn không do dự làm Hoả Hoa trọng thương, chẳng phải chỉ là để gi3t chết tên khốn kiếp này sao. Bây giờ khó khăn lắm mới tóm sống được cậu ta, ông nói thử cho tôi xem tại sao lại không thể giết cậu ta?”

Tiền Trạch Nam: “Tôi biết tâm trạng của ông thể nào, ông tưởng rằng tôi không muốn giết cậu ta sao? Tuy nhiên, người này có liên quan đến bí mật của nhà họ Lâm ở Bắc Cảnh. Giết cậu ta rồi thì chúng ta tìm ai để hỏi bí mật này đây?”

Gương mặt của Cổ Tôn đỏ bừng, ông ta miễn cưỡng nói: “Vậy thì... vậy thì ít nhất ông phải để cho tôi chém đứt tay của cậu ta trước nhé!”

Tiền Trạch Nam không nói gì, Cổ Tôn trực tiếp lấy ra một con dao găm, chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đến rợn người từ bên cạnh truyền đến: “Người này phải giữ lại để trị thương cho anh tôi. Cho đến khi anh tôi bình phục rồi thì các người không được làm tổn thương cậu ta!”
Bình Luận (0)
Comment