Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1302

Nghỉ ngơi một lát sắc trời đã tối hoàn toàn, Lâm Mạc Huy và Cậu Vạn xuống tầng, đi tới quán cơm bên cạnh ăn bữa cơm.

Từ lúc bị đánh lén đến bây giờ, Lâm Mạc Huy và Cậu

Vạn cũng đã mấy tiếng không ăn gì, bụng đã kêu gào từ lâu rồi.

Ngồi trong quán cơm nhỏ này mới nhìn ra được, Cậu

Vạn hơi có chút cảm giác không khỏe. Cô ta chưa từng vào quán lề đường cũ nát, càng không có ngồi ở chỗ bẩn như vậy ăn cơm, điều này khiến cô ta có chút khó có thể tiếp nhận.

Lâm Mạc Huy đối với hoàn cảnh này ngược lại rất quen, dù sao, trước kia anh vẫn luôn ăn cơm ở trong quán lề đường như vậy, anh ngược lại càng thích hoàn cảnh nơi này.

Lâm Mạc Huy bên này đã ăn xong một bát mì, Cậu Vạn đối diện chỉ mới ăn mấy miếng nho nhỏ mà thôi, cô ta thật sự có chút khó có thể nuốt xuống.

Lâm Mạc Huy thấy cô ta như vậy, trong lòng liền biết thiên kim nhà giàu này không thể tiếp nhận được hoàn cảnh nơi này.

Lâm Mạc Huy gọi phục vụ, gọi một phần cơm trắng. Nhìn thấy bát cơm trắng noãn đó, Cậu Vạn rốt cuộc cũng có chút khẩu vị, liền ăn một chút. Nhưng mà từ đầu đến cuối, cô ta đều không có ăn một miếng đồ ăn nào.

Ăn hết một bát cơm trắng, Cậu Vạn cuối cùng cũng ăn no.

Cô ta nhìn Lâm Mạc Huy đang ngồi đối diện, hai gò má không khỏi ửng đỏ, thấp giọng nói: "Cám ơn anh."

Lâm Mạc Huy sửng sốt: "Cảm ơn tôi cái gì?"

Cậu Vạn không nói gì, thật ra cô ra là cảm ơn sự cẩn thận của Lâm Mạc Huy, biết cô ta ngại bẩn nên đã đặc biệt gọi cho cô một chén cơm trắng.

Nhưng nói như vậy thôi, cô ta sao có thể nói ra được chứ?

Lâm Mạc Huy vẻ mặt ba phải cái nào cũng được, không rõ ràng lắm Cậu Vạn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt: "Chú, mua bó hoa đi, rất rẻ, cầu xin chú.."

Lâm Mạc Huy quay đầu, chỉ thấy bên cạnh một cô bé xách giỏ hoa, đang cầu xin một người đàn ông mua hoa.

Người đàn ông không kiên nhẫn vung tay lên, đẩy cô bé ngã trên mặt đất: "Cút sang một bên, lại phiền ông đây, có tin ông đây đánh chết mày hay không!"

Cô bé sợ tới mức một câu cũng không dám nói, yên lặng nhặt những cành hoa rơi lả tả dưới đất lên, sờ sờ đầu gối bị cọ rách da, đôi mắt đỏ hoe ầng ậc nước mắt lại quay sang một người khác, tiếp tục cầu xin người khác.

Nhưng mà cô bé đi cả một đường, cũng không có mấy người mua hoa, ngược lại bị xem thường không ít.

Cuối cùng, cô bé đi tới bên Lâm Mạc Huy.

Ánh mắt của cô bé cũng có chút tuyệt vọng, nhưng, cô bé vẫn cố lấy dũng khí, thấp giọng nói: "Chú, mua bó hoa đi..." Lâm Mạc Huy trực tiếp lấy từ trên người ra một xấp tiền: "Những cành hoa này của cháu, chú sẽ mua toàn bộ!" Cô bé ngây ngẩn cả người, cô bé không nghĩ tới mình vậy mà sẽ gặp được người tốt bụng như vậy.

Lâm Mạc Huy đưa tiền cho cô bé, trực tiếp nhận lấy giỏ hoa.

Cô bé cầm tiền, hốc mắt rưng rưng, đột nhiên xoay người, cúi người kh lưng thật sâu với Lâm Mạc Huy. Cô bé vui vẻ phấn chấn chạy đi, mọi người xung quanh phát ra những tiếng khe khẽ nói nhỏ, tất cả mọi người là vẻ mặt trào phúng: "Thằng ngốc này, ngay cả loại lừa đảo này cũng tin? Ha ha ha, tốn nhiều tiền như vậy để mua hoa, có bệnh ấy nhỉ?" C*ập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм

Cậu Vạn cũng nhíu mày, thấp giọng nói: "Thần y Mạc Huy, cô bé này, có lẽ là bị người xấu khống chế bắt đi bán hoa. Đây hoàn toàn chính là lừa tiền mà thôi, sao anh có thể mua hoa của nó?"

Lâm Mạc Huy lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Cho dù cô bé bị người khống chế bắt ra ngoài lừa tiền, nhưng chung quy bé cũng là một đứa nhỏ đáng thương, không phải sao?"

Cậu Vạn không khỏi sửng sốt, một lúc lâu đều không nói được cái gì.

Cô ta đã gặp quá nhiều những tình huống tương tự bé gái này, cô ta rất rõ ràng, loại bé gái này đều là bị một số người khống chế bắt ra ngoài bán hoa.

Cô ta từ đầu tới cuối đều biết những bé gái này đều là kẻ lừa đảo, cho nên cô ta căn bản cũng chưa từng mua một bông hoa nào. Nhưng bây giờ, lời mà Lâm Mạc Huy nói lại khiến cô ta đột nhiên tỉnh ngộ.

Đúng vậy, các bé là kẻ lừa đảo, nhưng còn nhỏ như vậy lại phải ra ngoài lừa tiền, đây chẳng lẽ không phải càng đáng thương sao?

Cậu Vạn không khỏi nhìn về phía Lâm Mạc Huy, lúc này cô ta đột nhiên phát hiện, người đàn ông trước mắt trên người vậy mà lại có một loại phẩm chất cao quý vượt qua tất cả!
Bình Luận (0)
Comment