*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vạn Vĩnh Quân: “Ông cũng là người nhà họ Vạn, Quốc Thắng là cháu gái ruột của ông, sao ông có thể làm ta chuyện như vậy?”
Vạn Thành Phong cười lạnh một tiếng, nhìn Vạn Vĩnh Quân, cắn răng nói: “Vạn Vĩnh Quân, anh đừng nói tới tình thân gì với tôi. Anh cao quý, là chủ nhân của nhà họ Vạn, cho nên anh vốn chẳng biết gì cả!”
“Anh có biết ở bên ngoài người ta giới thiệu tôi như thế nào không? Không có mấy người biết Vạn Thành Phong của nhà họ Vạn là ai, lúc người khác giới thiệu
tôi, đều sẽ nói đây là em trai của chủ nhân nhà họ Vạn, Vạn Vĩnh Quân! Người bên ngoài cũng chỉ xem tôi là em trai của Vạn Vĩnh Quân anh, hoặc nói, tôi chỉ là một con chó của Vạn Vĩnh Quân anh mà thôi!
“Tôi ở bên ngoài làm ăn thua lỗ, chịu biết bao uấtt ức, người nhà họ Vạn không chỉ không giúp tôi, ngược lại còn ở sau lưng cười nhạo tôi. Vì cái gì? Vì cái gì tôi và anh cùng bố cùng mẹ, cùng nhau lớn lên, nhưng cuộc sống, địa vị, đãi ngộ của chúng ta lại khác nhau nhiều đến thế?”
“Cũng bởi vì anh lớn hơn tôi mấy tuổi cho nên tôi cả đời này phải chịu cảnh bị anh cưỡi trên đầu hay sao? Cả đời này phải trở thành cái bóng của anh, cả đời này bị người ta xem thường? Vạn Vĩnh Quân, bởi vì anh không phải tôi, anh vĩnh viễn không thể biết đến cảm giác của tôi đâu!”.
Vạn Vĩnh Quân ngây ngẩn cả người, ông ta nhìn Vạn Thành Phong, nói từng câu từng chữ: “Thành Phong, ông là em trai của tôi, cũng là người thân thân nhất của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc cưỡi trên đầu ông, càng không nghĩ tới việc muốn nhìn ông không ngóc đầu dậy nổi”
Vạn Thành Phong trực tiếp khoát tay: “Bớt nói nhảm đi! Người thân sao? Ha ha ha, nếu như tôi là người thân thân nhất của anh, vậy tôi bị người ta làm nhục ở tỉnh Tô Vân như thế, vì sao anh lại không giúp tôi?”
Vạn Vĩnh Quân gấp gáp: “Tôi nói rồi, chuyện này là do ông làm sai cơ mà! Nhà họ Vận chúng ta làm việc dù sao cũng phải có quy tắc đạo lý chứ!”.
Vạn Thành Phong lớn tiếng nói: “ Quy tắc đạo lý cái con mẹ gì! Vạn Vĩnh Quân, anh đã không giúp tôi vậy thì tôi chỉ đành tự mình đi báo thù mà thôi!”
Chú Bảy thấy tình huống như thế, khoé miệng cười lạnh, lạnh lùng nói: “Vạn Thành Phong, tôi thấy cậu đúng là điên rồi! Người đâu, lôi cậu ta xuống!”.
Bốn phía lập tức có mấy người xông tới, vây Vạn Thành Phong vào giữa. Vạn Vĩnh Quân thất vọng nhìn Vạn Thành Phong, cũng không lên tiếng ngăn cản. Chuyện đã đến nước này rồi, biện pháp duy nhất chính là bắt ông ta về, để ông ta tỉnh táo suy nghĩ lại.
Hơn nữa, đã xảy ra chuyện như vậy rồi, ông ta là người đứng đầu, nếu như không trừng phạt Vạn Thành Phong thì sau này cũng không thể phạt người khác được!