*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đám người không khỏi sững sờ, tình huống này thế nào? Nhưng vào lúc này đằng sau ngăn tủ đột nhiên truyền tới một giọng nói: “Được, tôi tới đây!”
Tiếng nói vừa vang lên, một bóng người nhanh nhẹn vọt ra từ trong tủ, trong chớp mắt đã đến trước mặt Vạn Vĩnh Quân. Mọi người còn chưa hiểu mọi chuyện ra làm sao, người này đã trực tiếp đâm ba cây kim châm cứu vào đỉnh đầu Vạn Vĩnh Quân.
Lúc này, Vạn Thành Phong đằng sau rốt cuộc cũng có thể thấy rõ hình dạng của kẻ vừa mới tới, vẻ mặt không khỏi biến sắc, hét lớn: “Lâm Mạc Huy sao?”
Người vừa ra tay chính là Lâm Mạc Huy!
Mọi người ở hiện trường đều sững sờ, tình hình thế này rốt cuộc là như nào đây?
Lâm Mạc Huy cười nhạt một tiếng: “Vạn Thành Phong, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi!”
Vạn Thành Phong giận tím mặt: “Cậu còn dám tới nhà họ Vạn chúng tôi hay sao? Hôm nay tôi nhất định phải để cậu chết không có chỗ chôn!”
“Giết cậu ta!”
Vạn Thành Phong nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời khống chế Vạn Vĩnh Quân, muốn chém giết Lâm Mạc Huy.
Thế nhưng tình hình lần này lại đột nhiên phát sinh một sự bất ngờ.
Ông ta dường như đã mất khống chế đối với Vạn Vĩnh Quân, mặc cho ông ta kích động cổ trùng không hình như thế nào, Vạn Vĩnh Quân vẫn không mảy may nhúc nhích.
“Không cần tốn công phí sức làm gì nữa đâu! Cổ trùng không hình trong cơ thể ông ta đã bị tôi vô hiệu hóa rồi, ông không khống chế được ông ta nữa đâu!” Lâm Mạc Huy cười một tiếng.
Khuôn mặt Vạn Thành Phong tái mét, run giọng nói: “Cậu... Cậu nói cái gì cơ?”
Mọi người ở đó cũng vô cùng ngạc nhiên, chú Bảy vội la lên: “Cái gì... Cái gì cổ trùng không hình cơ!”
Lâm Mạc Huy: “Các người không cảm thấy kỳ lạ sao? Tính tình Vạn Vĩnh Quân bất chợt thay đổi, ngay cả con gái ruột thịt của mình mà ông ta cũng muốn giết, chuyện này mà là chuyện bình thường sao?”
Đám người quay mặt nhìn nhau, chú Bảy kích động nói: “Tôi đã sớm cảm thấy có gì đó không bình thường rồi!”
“Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra đây?”.
Lâm Mạc Huy: “Bởi vì Vạn Thành Phong đã hạ cổ trùng không hình cho ông ta rồi Cổ trùng không hình, hay còn gọi là cổ trùng giật dây. Một khi trúng cổ thì sẽ mất đi thần trí, bị người hạ cổ khống chế. Cho dù là hành vi hay là ngôn ngữ đều sẽ bị người hạ cổ nắm trong tay”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai ngờ rằng lại còn có thứ cổ trùng thần kỳ như vậy có trên đời.
Chú Bảy chỉ vào Vạn Thành Phong: Vạn Thành Phong, cậu thật to gan đấy! Cậu còn dám hạ cổ trùng lên người gia chủ, tội của cậu đáng chết vạn lần!”
Sắc mặt Vạn Thành Phong trở nên vô cùng bối rối, cứng cổ nói: “Cậu ta. Cậu ta nói bậy... Tôi chưa từng ra tay hạ cổ xuống gia chủ... Cậu ta ăn nói lung tung!”
Lâm Mạc Huy cười lạnh: “Phải vậy không? Vậy cái này là cái gì đây?”
Đang khi nói chuyện, Lâm Mạc Huy đột nhiên điểm một cái trên trán Vạn Vĩnh Quân. Chỉ thấy chỗ vừa bị Lâm Mạc Huy điểm kia đột nhiên có một vật nhô lên giống
như có sinh vật nào đó sống bên trong. Lâm Mạc Huy bắt lấy vật nhô lên kia, lấy con dao mang bên người ra, trực tiếp cắt mảnh thịt này.
Một tràng máu tươi tuôn ra, mà trong tay Lâm Mạc Huy cũng đang cầm một con trùng độc vẫn còn đang vặn vẹo.
Lâm Mạc Huy dùng cây kim châm cứu đầm miếng thịt cổ trùng này trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Vạn Thành Phong: “Cổ trùng không hình chia ra mẹ con. Còn đây là cổ con, người cầm cổ mẹ có thể khống chế cổ con. Vạn Thành Phong, ông dám nói trên người ông không có cổ mẹ hay sao? Ông có dám để chúng tôi soát người hay không?”