Vạn Vĩnh Quân ra khỏi sân viên của ông cụ, trực tiếp đi đến sân viện của con gái mình.
Vừa mới vào cửa, ông đã nhìn thấy ở trong sân có mấy cô gái đang đứng.
Các cô gái này đều là người hầu của cậu Vạn.
Vạn Vĩnh Quân không khỏi ngạc nhiên: “Các người đứng ở đây làm gì thế? Tại sao không đi vào trong đi?”
Mấy người làm trố mắt nhìn nhau, trong số đó có một người thấp giọng nói: “Cậu Vạn bảo chúng tôi đi ra ngoài, không cho phép chúng tôi đi vào trong, hơn nữa cô ấy còn không cho bất kỳ một ai đi vào nữa ạ!”.
Vạn Vĩnh Quân kinh ngạc: “Con bé đang làm gì vậy? Làm gì mà bí ẩn thế chứ? Được rồi, các người đứng đây đi, tôi vào xem một chút!”
Vạn Vĩnh Quân đang định đi, một người làm vội vàng nói: “Ông chủ, cậu Vạn dặn dò rằng không ai được phép tuỳ tiện đi vào đâu ạ. Hay là... Hay là ông chờ thêm chút nữa nhé ạ?”
Vạn Vĩnh Quân: “Láo xược! Tôi là bố của nó, tôi mà cũng cần phải chờ sao?”
Vạn Vĩnh Quân nói xong thì không thèm để ý đến mấy cô người làm nữa, ông trực tiếp đi vào phòng.
Mấy cô người làm không khỏi căng thẳng gấp gáp, cô gái trước đó vội vàng chạy tới cửa, lớn tiếng hô lên: “Cậu Vạn, ông chủ tới rồi a!”
Trong phòng truyền ra một tràng âm thanh, ngay sau đó là giọng nói căng thẳng của cậu Vạn: “Đừng... Đừng vào trong, con đang thay quần áo..”.
Vạn Vĩnh Quân dừng bước chân, nhíu mày: “Giờ này mà con thay quần áo cái gì? Quốc Thắng, con đang làm cái gì vậy?”
Cậu Vạn: “Chờ một chút, con xong ngay đây!”
Qua một lúc lâu, cửa phòng mới được mở ra, cậu Vạn đứng trước cửa với gương mặt đỏ bừng.
Trên mặt cô ta tràn ngập lúng túng, giống như là kẻ gian bị bắt tại trận vậy: “Bố... Bố tìm con có chuyện gì không ạ?”
Vạn Vĩnh Quân nhìn thấy quần áo của cô có chút xốc xếch, ông không khỏi kinh ngạc: “Tại sao quần áo của con lại xộc xệch như thế?”
Cậu Vạn vội vội vàng vàng chỉnh trang lại quần áo: “Con... Con đang thay quần áo mà..”.
Vạn Vĩnh Quân không khỏi cạn lời, ông đi thẳng vào bên trong, khoát tay nói: “Con vào đây, bố có lời muốn nói với con! Những người khác đều đứng ở bên ngoài đi!”
Mấy cô người làm đứng ở ngoài sân một cách nghiêm chỉnh, cậu Vận cúi đầu đi vào trong phòng.
“Bố, rốt cuộc thì bố có chuyện gì thế ạ?”
Cậu Vạn mân mê vạt áo, bộ dạng nhìn rất giống như đang chột dạ.
Vạn Vĩnh Quân ngồi ở trên ghế sa lông, quay đầu qua nhìn cô: “Đương nhiên là có chuyện nên bố mới đến đây rồi. Lần này bố qua đây là muốn hỏi con một câu hỏi, con phải thành thật trả lời bố biết đấy!”
Cậu Vạn không khỏi ngạc nhiên: “Bố, có chuyện gì thế ạ? Sao bố lại nghiêm túc thế?”
Vạn Vĩnh Quân vừa định nói chuyện, khoé mắt đột nhiên liếc qua, ở một nơi xa xa bên trong căn phòng, có mấy món quần áo của con gái, bị nhét lộn xộn vào trong góc.