*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Mạc Huy được sắp xếp ở trong phòng khách có quy cách cao quý nhất ở trong nhà họ Vạn, đây là một sân viện độc
lập, có năm người giúp việc, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi nghe anh sai khiến. Nhưng mà, Lâm Mạc Huy cũng không sai bảo bọn họ làm cái gì cả. Anh trở về phòng uống một ly trà, sau đó ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện Tạo Hoá Quyết.
Nội lực lưu chuyển bên trong cơ thể một vòng, anh vừa định nghỉ ngơi. Lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh bước chân. Lâm Mạc Huy mở mắt ra, không bao lâu sau, Vạn Vĩnh Quân đã gõ cửa đi vào.
Vạn Vĩnh Quân tươi cười, vừa vào cửa thì đã trực tiếp chắp tay nói: “Thần y Mạc Huy, cậu vẫn chưa nghỉ ngơi đó chứ?”
Lâm Mạc Huy khách sáo hàn huyên mấy câu với Vạn Vĩnh Quân, trong lòng anh có hơi kinh ngạc, không biết Vạn Vĩnh Quân đến phòng mình lúc này là có ý gì. Sau khi tán gẫu với Lâm Mạc Huy mấy câu thì Vạn Vĩnh Quân lập tức đi vào vấn đề chính.
“Thần y Mạc Huy này, cậu cảm thấy Quốc Thắng thế nào?” Vạn Vĩnh Quân hỏi.
Lâm Mạc Huy sững sờ, tại sao Vạn Vĩnh Quân lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này?
“Cô Vạn cực kỳ tốt. Tính tình hiền lành, làm việc chu toàn, lúc nào cũng suy nghĩ cho nhà họ Vạn. Hơn nữa, cô ấy là một người rất giữ chữ tín. Mặc dù là con gái nhưng cô ấy không hề thua kém bất kỳ một cánh mày râu nào cả!”
Lâm Mạc Huy thành thật trả lời.
Vạn Vĩnh Quân cười tủm tỉm: “Những thứ mà cậu nói chỉ là bề ngoài mà thôi. Trên thực tế, đứa con gái này của tôi vẫn rất dịu dàng. Diện mạo con bé xinh đẹp, chuyện này không cần phải nói, con bé rất giống mẹ của nó. Điều quan trọng là con bé đối xử với người khác cũng rất tốt. Nhất là những người mà con bé muốn quan tâm, tuyệt đối con bé sẽ không có chút giả tạo nào hết.”
Lâm Mạc Huy gật đầu một cái, đúng là anh đã từng nhìn thấy điểm này. Chẳng qua là anh không nghĩ ra lý do vì sao Vạn Vĩnh Quân lại đột ngột nói mình chuyện này, chỉ để khen người con gái ông ta thôi sao?
Vạn Vĩnh Quân: “Con bé cái gì cũng tốt, nhưng mà có một chút xíu không tốt. Đã nhiều năm trôi qua, con bé luôn luôn có một tư tưởng, đó là hận chúng ta trọng nam khinh nữ, hận bản thân mình không phải là một đứa con trai. Cho nên, nhiều năm qua, con bé chưa bao giờ xem mình là con gái, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thích một người đàn ông nào. Haiz, nhắc tới chuyện này, thật sự là đều do người làm bố thất bại như tôi!”
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Không sao cả. Lần này, cô ấy đã biết ông rất quan tâm đến cô ấy rồi!”
Vạn Vĩnh Quân bật cười: “Thần y Mạc Huy, thật ra thì tôi thấy hình như Quốc Thắng cũng rất quan tâm đến cậu đấy. Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng nhìn thấy Quốc Thắng có thái độ như thế đối với chàng trai nào cả. Cậu có cảm thấy có lẽ là Quốc Thắng hơi thích cậu không?”