Lông mày Lâm Mạc Huy còn nhíu chặt hơn, nhất thời không biết nên làm gì. Đám người nhà họ Vạn cũng không phải kẻ yếu, chưa chắc anh đã thoát ra được. Hơn nữa, Vạn Vĩnh Quân còn ở đây. Thực lực của Vạn Vĩnh Quân có thể sánh ngang với Trương Tuấn Toàn và Hỏa Hoa. Nếu như phải đánh nhau thì Lâm Mạc Huy chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của bọn họ!
Nhìn thấy trận chiến sắp nổ ra, Cậu Vạn bỗng dưng đứng dậy, hét lớn: “Các người làm cái gì vậy? Mau thả anh ấy ra!”.
Vạn Vĩnh Quân xua tay: “Quốc Thắng, con đừng quan tâm. Cái người này dám xúc phạm đến con, bố nhất định phải đòi lại công bằng cho con!”
Cậu Vạn tức giận: “Bố, bố đang làm gì vậy chứ? Anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho ông nội, còn các người... Các người sao lại muốn lấy oán báo ân cơ chứ?”
Vạn Vĩnh Quân: “Chuyện nào ra chuyện đấy! Cậu ta chữa khỏi bệnh cho ông cụ, bố đương nhiên rất biết ơn cậu ta! Thế nhưng xúc phạm đến con, xúc phạm đến nhà họ Vạn chúng ta thì đương nhiên là phải trả giá!”
Những người nhà họ Vạn khác cũng nhao nhao gật đầu.
Mặt Cậu Vạn đỏ bừng: “Bố, bố đừng làm loạn nữa được không? Bố còn chưa thấy đủ mất mặt à?”
Vạn Vĩnh Quân tức giận đùng đùng nói: “Quốc Thắng, chính là cái thằng khốn này làm con mất mặt cơ mà. Thế nên bố mới muốn chặt đứt một cánh tay của cậu ta để trả thù cho con!”
Cậu Vạn hét lớn: “Bố, con vốn dĩ chẳng thích anh ta, con... Con chỉ lợi dụng anh ta, lừa anh ta đến chữa bệnh cho ông nội thôi! Bố thả anh ta đi đi, con nhìn thấy anh ta là buồn nôn rồi, làm sao mà con thích một tên không có tiền đồ được chứ?”
Vạn Vĩnh Quân sững sờ, ông ta nhìn Cậu Vạn hồi lâu mới bất lực xua tay.
Đám người nhà họ Vạn lui xuống, Vạn Vĩnh Quân lạnh lùng nhìn Lâm Mạc Huy, trầm giọng nói: “Họ Lâm kia, cậu mau cút đi! Lần này cậu chữa khỏi bệnh cho bố tôi, nhà họ Vạn chúng tôi sẽ nhớ kỹ. Ân tình này sau này chúng tôi sẽ trả cho cậu! Thế nhưng cậu nghe cho rõ đây! Từ nay về sau cậu không được phép xuất hiện ở tỉnh Nam Định nữa! Nếu không, tôi sẽ giết cậu!”
Lâm Mạc Huy thở dài một hơi, anh không ngờ chuyện lại thành ra nông nỗi này.
“Cậu Vạn, thật xin lỗi!”.
Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng nói câu xin lỗi, hoàn toàn không thèm để ý tới người nhà họ Vạn, lập tức xoay người rời khỏi đó.
Nhìn thấy bóng dáng Lâm Mạc Huy xa dần, Cậu Vạn giống như mất hồn lạc phách, ngồi phịch xuống ghế. Tất cả mọi người trong phòng lại nhìn nhau, buổi yến tiệc này nhanh chóng trở nên vô vị.
Ông cụ Vạn thở dài, chậm rãi đứng dậy: “Quốc Thắng, đi thôi, chúng ta về nhà nào”
Cậu Vạn nhẹ giọng đồng ý rồi dìu ông cụ rời đi.