Lấy được sổ sách này, Lâm Mạc Huy mới có thể yên tâm.
Cho dù người của sáu gia tộc này có thừa nhận đám người Trần Nguyên Vũ
hay không.
Chỉ cần có cuốn sổ sách này thì nhất định sẽ dẫn đến việc tranh chấp nội bộ giữa mười đại gia tộc ở Tô Vân.
Đến lúc đó, Triệu Nhạc Huân sẽ trở thành mục tiêu công kích và phải chịu sự đả kích của mọi người.
Sau khi nhận được cuốn sổ sách này, Lâm Mạc Huy đi đến trước giá treo ở sau cùng.
Trên giá có đặt một số loại vũ khí quý hiếm.
Lâm Mạc Huy cẩn thận quan sát một lượt, cuối cùng anh lấy con dao được đặt ở trên cùng xuống.
Con dao này dài khoảng nửa mét, là một con dao ngắn.
Lưỡi dao màu đen tuyền, ngay cả chuôi dao cũng là màu đen.
Người khác có thể không nhìn ra chất liệu của con dao này, nhưng Lâm Mạc Huy chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay.
Con dao này được làm bằng Thiên ngoại huyền thiết, sau cú va chạm của Thiên ngoại thiên thạch va chạm với trái đất thì kim loại này cũng xuất hiện.
Chất liệu của con dao này không phải ở đâu trên trái đất đều có.
Loại kim loại này vô cùng cứng, vượt xa những loại sắt thép thông thường.
Muốn chế tạo loại kim loại như thể thành vũ khí là một điều vô cùng khó khăn.
Một khi đã được tinh luyện rồi thì uy lực của loại vũ khí này cũng vô cùng mạnh mẽ, có thể nói là bất khả chiến bại.
Hơn nữa, con dao này không dài, Lâm Mạc Huy mang theo bên người càng
thuận tiện, lại càng thích hợp với anh hơn.
Sau khi giấu con dao ngắn đi, Lâm Mạc Huy mới quay người bước ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài, sáu người đang sốt ruột chờ đợi ở đó.
“Mạc Huy, khi nào chúng ta sẽ ra ngoài?”
Trần Nguyên Vũ kích động hỏi.
Dù sao thì những người này cũng đã bị nhốt ở đây mười mấy năm rồi, điều mà bọn họ muốn nhất chính là rời khỏi nơi này.
Lâm Mạc Huy lắc đầu và nói: “Không vội”
Chờ đến khi cháu thả Triệu Thiện Lương ra được thì nói tiếp”.
Sắc mặt Trần Nguyên Vũ biến đổi: “Thả ông ta làm gì?”.
“Mạc Huy à, vừa nãy tôi đã nói với cậu rồi, thần kinh của tên Triệu Thiên Lương này đã trở nên mơ hồ rồi”
“Khi đó người phụ nữ kia chết ngay trước mặt ông ta đã khiến ông ta bị đả kích rất lớn, hiện giờ ông ta gặp người nào thì giết người đó, gặp người nào liền đánh người đó, căn bản không thèm quan tâm xem người đó là ai!”
Lâm Mạc Huy khẽ nói: “Ông ta chỉ là bị điên loạn thần trí thôi”
“Cháu có thể chữa khỏi được cho ông ta”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay ra nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Trần Nguyên Vũ: “Chữa khỏi cho ông ta?”
“Chuyện này làm sao có thể?”
“Mạc Huy, ông ta bị bệnh về thần kinh, nhiều nhất cũng chỉ có thể từ từ khôi phục, có khả năng chữa khỏi được sao?”
Lâm Mạc Huy thản nhiên mỉm cười mà không nói gì, lấy ra mấy cây kim bạc từ trong người, nhìn chằm chằm Triệu Thiên Lương từ xa.
Đột nhiên, Lâm Mạc Huy hít một hơi thật sâu, sau đó phi tất cả kim bạc về phía Triệu Thiên Lương.
Triệu Thiện Lương vẫn cầm chiếc kẹp tóc, cả cơ thể vẫn rơi vào trạng thái mơ hồ.