Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1392

Trần Lâm Vũ sửng sốt, thấp giọng nói: “Ông à, lúc đó khí thế của nhà họ Tạ vô cùng lớn” 

“Nếu như nhà họ Trần chúng ta không có ai đứng ra gánh trách nhiệm, vậy... vậy thì thứ chờ đợi nhà họ Trần chính chính là tai ương ngập đầu...” 

Trần Nguyên Vũ mở miệng mắng: “Nhà họ Trần chúng ta truyền lại mấy trăm năm, trải qua vô số phong ba bão táp, có chuyện gì mà chưa từng thấy chứ?” 

“Chỉ một nhà họ Tạ nhỏ nhoi, nói muốn phá hủy liền có thể phá hủy nhà họ Trần chúng ta sao?” 

“Hừ, không phải khí thế nhà họ Tạ to lớn mà là bọn họ nhìn ra được sự vô năng nhu nhược của Trần Đức Vũ” 

“Nơi này là Tô Vân, là nơi nhà họ Trần chúng ta kinh doanh mấy trăm năm” 

“Cho dù thế lực nhà họ Tạ có to lớn đến đâu, muốn tiêu diệt nhà họ Trần chúng ta tại Tô Vân thì bọn họ cũng phải trả giá bằng máu thịt!”. 

“Nếu như Trần Đức Vũ có thể cứng rắn thêm một chút, hừ, nhà họ Ta có thể làm gì?” 

“Cùng lắm là tất cả cùng chết, ông không tin nhà họ Tạ có thể vì chút chuyện nhỏ này mà đồng ý trả giá lớn như vậy!” 

Lâm Mạc Huy liếc nhìn Trần Nguyên Vũ, không thể không nói ông cụ này quả là một người đàn ông chính trực. 

Điểm này vượt xa ông cụ Trần Đức Vũ, vị gia chủ hiện tại của nhà họ Trần. 

Cũng khó trách Triệu Nhạc Huân muốn bắt Trần Nguyên Vũ đi. 

Nếu như Trần Nguyên Vũ tiếp tục ở lại nhà họ Trần vậy thì ông ta liền trở thành trưởng tộc nhà họ Trần rồi. 

Dựa vào tính cách của Trần Nguyên Vũ, nhà họ Triệu muốn dẫm lên đầu nhà họ Trần, thì đó là điều không thể xảy ra được! 

Cuối cùng, Trần Lâm Vũ lái xe đến một nhà xưởng bỏ hoang vùng ngoại thành. 

Nơi này trong phạm vi mấy chục mét xung quanh đều không có người. 

Hoàn cảnh rất tệ nhưng ít nhất tạm thời có thể ẩn náu. 

Lâm Mạc Huy thu xếp cho đám người Trần Nguyên Vũ tại đây, sau đó lại bố trí một số bẫy ngầm xung quanh tránh cho đám người Trần Nguyên Vũ bị người khác lần theo dấu vết đuổi giết tới. 

Sau cùng Lâm Mạc Huy liền rời đi với Trần Lâm Vũ, anh muốn đi gặp ông cụ nhà họ Hồng. 

Trần Lâm Vũ đã mua chuộc được cậu cả nhà họ Hồng, vị cậu chủ kia đáp ứng dẫn bọn họ đến gặp ông cụ nhà họ Hồng. 

Chỉ là vị cậu chủ lớn nhà họ Hồng kia không hề biết rằng người mà anh ta giúp chính là Lâm Mạc Huy chứ không phải Trần Lâm Vũ. 

Theo như cậu cả nhà họ Hồng thì Trần Lâm Vũ đã cùng đường bí 

lối rồi cho nên mới muốn tìm ông cụ nhà họ Hồng cầu xin, giúp cậu ta sắp xếp một con đường sống. 

Nhìn thấy Trần Lâm Vũ lại mang theo một người đến đây, cậu cả nhà họ Hồng có chút mông lung. 

“Anh đây là có ý gì?” 

“Tôi để anh gặp mặt ông cụ nhà tôi, sao anh lại mang theo một người nữa đến?”. 

Cậu cả nhà họ Hồng nhíu mày nói. 

Trần Lâm Vũ vội vàng nói: “Cậu Hồng, người muốn gặp ông cụ nhà anh là vị này, không phải tôi” 

“Anh mang anh ta đi là được, tôi sẽ đứng đợi ở đây!” 

Cậu cả nhà họ Hồng trực tiếp nói: “Đợi cái ông nội nhà anh!” 

“Tôi đã nói với ông nội tôi là anh đi gặp ông ấy, bây giờ lại đổi người, anh bảo tôi biết nói thế nào với ông nội?” 

Sắc mặt Trần Lâm Vũ lộ vẻ lúng túng: “Cậu Hồng, anh giúp tôi nói một chút.” 

“Vị này thật sự có chuyện quan trọng cần tìm ông cụ nhà anh, anh giúp một chút được không?” 

Cậu cả nhà họ Hồng liếc nhìn Lâm Mạc Huy rồi lại nhìn Trần Lâm Vũ, tròng mắt đảo một vòng: “Giúp thì cũng được” 

“Nhưng mà, có lợi ích gì?” 

Nhất thời Trần Lâm Vũ không nói gì, cậu cả nhà họ Hồng này nổi tiếng là tham lam. 

Vừa rồi anh ta đã đưa hơn một trăm năm mươi tỷ rồi, hiện tại lại muốn thêm lợi ích, thật sự quá tham lam! 

Lúc này Lâm Mạc Huy mở miệng nói: “Cho anh thêm bảy mươi tỷ nữa” 

Sắc mặt của Trần Lâm Vũ bỗng chốc thay đổi, vậy là đưa hơn một trăm bảy lăm tỷ à? 

Cậu cả nhà họ Hồng lại cực kỳ vui vẻ, lập tức nói: “Được!” 

“À, người anh em, anh quả nhiên là người làm việc lớn, quá hào phóng!” 

“Cứ quyết định như vậy đi!” 

Lâm Mạc Huy chuyển cho cậu cả nhà họ Hồng bảy mươi tỷ, anh ta liền lập tức dẫn anh vào đại viện nhà họ Hồng.
Bình Luận (0)
Comment