Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 150



Hoàng Kien Đinh cười cười: "Muốn có được chỗ tiền này, trước tiên phải cho anh ta chút lợi lộc đã." "Mẹ, anh ta đã không còn ở bệnh viện dọn dẹp nhà vệ sinh nữa rồi!" "Con có quan hệ rất tốt với một vị lãnh đạo ở bệnh viên đó." "Con biểu chút tiền, sắp xếp một chút, có thể khiến anh ta đổi sang một công việc tốt hơn." "Sau đó, hai vị trưởng lão trước đây, đều nói là do ngài sắp xếp an bài." "Khởi đầu thuận lợi, liên quay lại đòi tiền, đây không phải là quá hợp lý sao!"

Mắt Phương Như Nguyệt lỏe sáng: "Này, con đừng nói, mục đích là như vậy nhé." “Bổ Hùng, con vừa mới nghĩ, nên nói thế nào khi gặp Lâm Mạc Huy đây." “Bây giờ dùng cách này, thật sự rất phù hợp nhi." Hửa Đình Hùng chậm rãi gật đầu: "Được, cứ như vậy đi." "Hoàng Kiến Đình, con đi sắp xếp công việc di." "Hai người chúng ta quay về nói chuyện với anh rể con, việc quỳ lạy xin lỗi này coi như bỏ đi, dù sao cũng đều là người một nhà cả!"

Hoàng Kien Đình ngay lập tức gật đầu: "Yên tâm đi, việc này con nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho mọi người!"

Từ nhà họ Hứa đi ra, Hoàng Kiến Đình như ngựa không dừng vó gấp rút tới bệnh viện, tìm được người gọi là bạn cũ.

Người này tên là Phương Khánh, là phó viện trưởng của bệnh viện.

Hoàng Kien Đinh cũng không quá thân thiết với Phương Khánh, chỉ là quen biết thông qua mối quan hệ bạn bè.

Hoàng Kiến Đình nói rõ mục đích, sau đó cười nói: "Viện phó Khánh, tôi biết chuyện này cũng không dễ gì giải quyết." “Để một người lau dọn nhà vệ sinh đột nhiên thắng lên một chức lãnh đạo nhỏ, điều này nhất định không phù hợp." "Nhưng mà, tôi thật sự cũng có chút việc.” "Đoi khi việc này được giải quyết xong, anh muốn xử lý anh ta như thế nào cũng được, tốt nhất là điều trở về lại dọn dẹp nhà vệ sinh!"

Vừa nói, Hoàng Kien Đình vừa đặt túi tài liệu lên trên bàn.


Phương Khánh có chút mù mờ.

Lâm Mạc Huy sớm đã thăng lên chức chủ khoa khoa cấp cứu, thông tin chậm trễ này của Hoàng Kien Đình đã từ thưở tám hoánh nào chứ?

Anh ta vốn dĩ định nói rõ ràng sự tình, thế nhưng, vô ý lại liếc nhìn thấy xấp tiền kẹp trong tập hồ sơ đặt trên bàn kia, nhất thời mắt sáng lên.

Bất kể như thế nào, đầu tiên tiền cũng phải tới tay đã.

Đương nhiên, Phương Khánh không có năng lực khiến Lâm Mạc Huy thăng chức, nhưng việc điều động thì không có vấn đề gì.

Phương Khánh ra vẻ bộ dạng khó khăn: “Người em Kiến Đình cũng đã nói như vậy, phận làm anh như tôi, nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ cậu!" "The này đi, bệnh viện vừa mới mở thêm một khoa Trung y, tôi điều anh ta lên làm chủ khoa, thấy the nào?"

Đáy mắt Hoàng Kiến Đình lóe lên tia sáng.

Cậu ta vốn dĩ cho rằng, năng lực của bản thân nhiều nhất cũng chi có thể khiến cho Lâm Mạc Huy ngồi được ghế dự bị của bộ phận nào đó.

Không nghĩ tới, mối quan hệ của bản thân còn có tác dụng, thật sự có thể thẳng tien lên chức chủ nhiệm khoa sao? Thế này bản thân khác nào hoàn thành vượt mức kế hoạch để ra?

Hoàng Kiến Đình nắm chặt tay: "Anh Khánh, thật sự rất cảm ơn anh!" "Sau này anh có chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng, người em Kiên Đình tôi nhất định sẽ vì anh mà xông pha khói lửa!”

Phương Khánh miệng thì hỏi han tán gẫu, nhưng trong lòng lại không ngừng cười chế giễu.

Vốn đi Lâm Mạc Huy đã là trường khoa khoa cấp cứu, điều tới làm trường khoa khoa Trung y, cũng không phải là đề bạt thăng chứng gì, căn bàn chẳng hề khó khăn.

Nhưng chỗ tiền này Hoàng Kiến Đình thật sự đã mang tới, còn đạt được một mối ân huệ lớn như vậy.

Đây không phải là một tên đại đần độn sao? Hoàng Kiến Đinh hoàn toàn không biết những sự việc này, sau khi đi ra khỏi bệnh viện, cậu ta ngay lập tức hào hứng gọi điện cho Hứa Đinh Hùng kể về sự việc này.

Hứa Đình Hùng nghe xong, cũng vui mừng khôn xiết. "Tên tiểu tử Hoàng Kiến Đình này, giải quyết công việc cũng đâu vào đó nhì!" "Lâm Mạc Huy đột nhiên được thăng lên chức trưởng khoa rồi." “Con đoán đi, không biết bây giờ Lâm Mạc Huy vui sướng thành bộ dạng gì nhi?" "Từ một tên dọn dẹp nhà vệ sinh, trở thành trường khoa khoa Trung y." "Ha ha, anh ta nên đối đãi với mối ân tình này của chúng ta như thế nào đây?"

Hửa Đình Hùng cười ha ha đẩy mãn nguyên.


Khuôn mặt Phương Như Nguyệt cũng tràn đầy đắc ý: "Lại còn không phải sao!” "Đúng rồi, chuyện này cũng giải quyết ổn thoà rồi, hai chúng ta đi tìm anh ta bàn bạc đi." “Để Kiến Đình đi nói đi, nói với anh ta, công việc này chính là do chúng ta sắp xếp cho anh ta." "Anh ta nhất định cảm kích không thôi, chúng ta nhân cơ hội này lấy lại tấm thẻ, mọi chuyện coi như là xong." "Chỗ tiền này, không thể để trong tay anh ta quá lâu. Nếu không, anh ta nhất định sẽ cất giữ trong túi làm của riêng, như vậy thì không được đâu!”

Lâm Mạc Huy vừa mới đi làm không lâu, liền nhận được tin tức, thông báo rằng mình đã bị điều tới làm trường khoa khoa Trung y.

Anh có chút mù mờ khó hiều, bàn thân đang làm việc ở khoa cấp cứu rất tốt mà, sao đột nhiên lại chuyển tới khoa Trung y rồi?

Song, Lâm Mạc Huy cũng không để ý.

Khả năng y thuật của anh hiện tại, cũng chủ yếu dựa vào Trung y, tới khoa Trung y ngược lại càng phù hợp hơn,

Vừa dọn dẹp đồ đạc tới văn phòng xong xuôi, Hứa Đình Hùng cùng với Phương Như Nguyệt cười híp mắt bước vào văn phòng.

Hứa Đình Hùng cười ha ha hỏi: “Mạc Huy, cảm giác chuyển tới văn phòng thấy thể nào?"

Phương Như Nguyệt vừa nhìn xung quanh, vừa mãn nguyệt gật đầu: "Còn phài nói nữa sao, nhất định là rất tuyệt rồi!" "Văn phòng này, sáng sủa rộng rãi, so với nhà vệ sinh nhất định là tốt hơn rất nhiều." "Đúng không, Mạc Huy?"

Sắc mặt Lâm Mạc Huy bối rối: “Bố mẹ, hai người có chuyện gì sao?"

Phương Như Nguyệt xua xua tay: "Không có, chi là tiện đường ghé thăm." "Con đi làm cũng được một thời gian rồi, hai người chúng ta cũng chưa tới bệnh viện thăm con." "y da, chủ yếu cũng vì chúng ta bận rộn quá." "Mà cũng không phải, hôm nay chúng ta dành chút thời gian tới đây, tìm lại bạn cũ, cũng phải tốn không ít công sức mới có thể thuyết phục anh ta điều con tới làm vị trí trưởng khoa này đấy." "Nhưng mà, Mạc Huy, con cũng không cần phải cảm thấy có ơn với chúng ta." "Chúng ta là người một nhà, đây đều là chuyện mà bố mẹ nên làm mà!"

Lâm Mạc Huy sững sờ, hóa ra việc bản thân bị chuyển tới chỗ này, là do hai người này dùng the lực sắp xếp sau lưng sao?

Hứa Đình Hùng ẩn ý sâu xa nói: "Mạc Huy, nói gì thì nói con cũng gọi chúng ta hai tiếng bố me." "Chủng ta không mong đợi con báo đáp lại chúng ta, con chi cần làm tốt công việc, xứng đáng với những khổ cực của chúng ta bỏ ra, như vậy là được rồi!"

Lâm Mạc Huy nói không thành tiếng, hai người họ thì có gì khổ tâm nhi?

Mấy năm trước khi tôi còn làm lao công, hai người các người tới bệnh viện gần đó còn đi lách qua, so dính dáng quan hệ với tôi.

Hiện tại thì tốt rồi, lại đi tới nhắc đến cái gọi là mẫu từ từ hiểu mẹ hiền con thảo, còn không phải là muốn ôm hơn một nghìn tỷ kia đi.

Trong lòng thầm oán giận, nhưng trên mặt Lâm Mạc Huy vẫn mang theo nụ cười: “Cảm ơn bố rất mẹ nhiều." "Con nhất định sẽ làm tốt công việc này!"


Khuôn mặt Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đắc ý, lại hàn huyên thêm một lúc.

Hai người này cảm thấy thoi co gần tới rồi, Phương Như Nguyệt hòi thằng: "Mạc Huy à, chiếc thẻ mà nhà họ Chu bối thường ngày hôm qua, con có mang theo không?"

Lâm Mạc Huy gật đầu. Phương Như Nguyệt vui mừng khôn xiết: "Là như thế này, hôm nay bố mẹ đã bàn bạc với Hứa Thanh Mây một chút.” "Nhà của chúng ta thật sự quá nhỏ, hai vo chồng các con cũng không có chút không gian riêng tư nào." "Vi vậy, chúng ta đang nghĩ, lấy tien tiet kiệm của nhà mình, đổi căn nhà hiện tại sang căn nhà khác." "Nhưng chỗ tiển này, vẫn còn thiếu một chút." "Vì vậy mẹ đang cân nhắc, nếu không, con cũ đóng góp một chút, nhà chúng ta đổi sang một căn nhà tốt hơn được không?"

Lâm Mạc Huy hỏi: “Còn thiều bao nhiêu?"

Phương Như Nguyệt trà lời: “Tiền tiết kiệm của nhà chúng ta được hơn một tỷ bày trăm năm mươi triệu, nhưng để đổi được một căn nhà tốt ở thành phố Tân Hải, số tiền đó chẳng đáng bao nhiêu." "Nếu không thì thế này đi, con đưa tấm thẻ đó cho chúng ta, bố mẹ đi mua." "Sau khi mua xong rồi, sẽ trả lại tấm thè đó cho con, như vậy không phải là xong rồi sao?”

Lâm Mạc Huy củi thấp đầu.

Phương Như Nguyệt nhìn bộ dạng của anh, sắc mặt ngay lập tức thay đổi: "Mạc Huy, chẳng lẽ con không tin tường mẹ và bố con sao?" "Thế nào, cảm thấy hai lão già chúng ta, sẽ tham lam chút tiền này của con sao?"

Lâm Mạc Huy ngay lập tức vội vàng xua tay: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy?" "Con nhất định là tin tưởng hai người rồi!"

Phương Như Nguyệt cười: "Tin tường chúng ta, vậy thì đưa tấm thẻ cho bổ mẹ đi."

Lâm Mạc Huy lộ vẻ ngượng ngùng: "Nhưng mà, chiếc... tiền trong chiếc thẻ này, đã hết mất rồi." "Cái gì!?" Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng kinh ngạc đồng thời kêu lên. "Làm sao mà lại hết mất rồi?" Hứa Đình Hùng sốt ruột hỏi. . Cập nhật truyện nhanh tại || TRUMT RUYEN.co m ||

Phương Như Nguyệt trợn to mắt: “Một nghìn tỷ năm mươi triệu đó!" “Làm sao mà hết được?" "Cho dù con có tiêu xài phung phí, cũng không thể trong một đêm tiêu hết hơn nghìn tỷ đó được!" "Cậu...có phải cậu chuyển tiền đi rồi, cố ý lừa gạt chúng tôi không?" "Tôi nói cho cậu biết, chỗ tien đen bù trong tâm thẻ kia, không chi là của anh, mà còn bao gồm cả chúng tôi nữa!" "Anh làm mất tiền của chúng tôi, tôi...tôi không tha cho anh!"

H




Bình Luận (0)
Comment