Lâm Mạc Huy cảm động vô cùng.
Thật ra, khi anh nói với Hứa Thanh Mây phải đầu tư một hạng mục, Hứa Thanh Mây căn bản không hỏi anh đầu tư cái gì đã trực tiếp đáp ứng.
Không chỉ như thế, Hứa Thanh Mây còn vay tiền người khác để đầu tư cho anh.
Chỉ tính riêng phần tín nhiệm này, có bao nhiêu người làm được? "Thanh Mây, cảm ơn em!” "Em yên tâm, anh sẽ không làm em thất vọng!” Lâm Mạc Huy chân thành nói.
Hứa Thanh Mây mim cười: "Có khi nào anh làm em thất vọng đâu?" "Được rồi, không nói với anh nữa." “Công ty còn có một đống chuyện cần em xử lý đây." “Bố mẹ đến đây, anh không cần để ý họ" "Thật sự phiên lắm, anh để bảo vệ đuổi họ đi đi" "Nếu có chuyện gì, em sẽ nói với họ, anh không được để họ båt nat anh!"
Hứa Thanh Mây giúp Lâm Mạc Huy sửa soạn lại quần áo, xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy bóng lưng Hứa Thanh Mây, Lâm Mạc Huy năm chất nằm tay.
Có vợ như thế, chồng còn cần gì nữa?
Lúc này đây, anh phải tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Hoắc. Anh không thể để cho người mình yêu nhất xảy ra chuyện gì?
Buổi sáng anh ngồi trong phòng làm việc một lúc, Hổ Đông An đột nhiên gõ cửa tiến vào. "Anh Lâm, dạo này bận rộn rồi!"
Hổ Đông An ha ha cười.
Lâm Mạc Huy ngạc nhiên hỏi: "Có việc gì à?”
Hổ Đông An lập tức nói: “Ừm, là như này" "Tôi nghe anh tôi nói, anh gần đây có một hạnh mục, anh ấy muốn đầu tư ít tiền." "Tôi đang nghĩ có nên cùng đầu tư vào không." "Tôi có vài trăm tỷ, thêm một ít bất động sản và tiền kinh doanh được, cộng lại chắc tầm bảy trăm tỷ." "Anh Lâm, tôi đầu tư toàn bộ!”
Lâm Mạc Huy kinh ngạc nhìn Hồ Đông Anh, anh không nghĩ tới, người này lại đầu tư toàn bộ. "Anh Hổ, anh trai anh không nói rõ với anh sao?” "Lần này tôi muốn cùng thần y sáu tỉnh tỉ thí." "Kết quả như thế nào còn rất khó nói." "Nếu thua thì số tiền này không thể lấy lại đâu." "Anh xác định muốn đầu tư toàn bộ gia sản?" Lâm Mạc Huy nói.
Hổ Đông An lập tức gật đầu: "Anh Lâm, những chuyện này tôi không hiểu rồi." "Những thứ phiêu lưu trong đó anh tôi cũng đã nói tôi nghe "Nhưng mà anh Lâm, hiện tại tôi đi theo anh, tôi tuyệt đối tin tưởng anh." "Anh muốn đầu tư, cho dù tôi có đập nồi bản sắt cũng sẽ ủng hộ anh tuyệt đối." "Tiền tính là cái gì, không có thì cùng làm là kiếm lại." "Quan trọng nhất là, anh Lâm coi tôi là anh em, khi anh có việc cần, tôi không thể giúp thì còn tính là người sao?
Lâm Mạc Huy cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, anh không nghĩ tới, Hổ Đồng An lại là người nghĩa khí như vậy. Anh lại không biết, Hổ Đông Anh đã hoàn toàn coi anh là cho dua vững chac.
Lần trước mười gia tộc lớn xét xử công khai Lâm Mạc Huy, không nói anh lông tóc không tổn hại, nhà họ Chu còn phải bồi thường hơn nghìn tỷ.
Chi riêng điểm này đã khiến Hổ Đông An nhìn ra tiềm lực của Lâm Mạc Huy, anh ta cũng âm thầm quyết tâm theo Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy gật đầu: “Được!” "Anh Hổ, tình cảm này của anh, tôi không có gì để nói." "Lần đầu tư này anh có thể tham dự!" "Hơn nữa, tôi cam đoan sẽ không có hại cho anh!” Hồ Đông An vui mừng quá đối: "Cảm ơn anh Lâm, cảm ơn anh Lâm!” Sau đó, Hồ Đông An chuyển bảy trăm tỷ vào tài khoản của
Lâm Mạc Huy.
Khi đang kiểm toán, Lâm Mạc Huy thấy bảy trăm tỷ của Hứa Thanh Vân cũng chuyển tới.
Cộng với số tiền trước đó, được tầm khoảng hơn bốn mươi nghìn tỷ đồng.
Số tiền này có thể có thể sánh với hiệp hội y dược nhà họ
Dương.
Muốn tham gia hội trao đối y học sáu tính, quan trọng nhất là phải có tài chính hùng hậu.
Bởi vì, hiệp hội giao lưu y học sáu tỉnh chia cắt tài nguyên chữa bệnh của sáu tỉnh căn bản là buôn bán qua lại.
Nếu không có tư bản hùng hậu, dựa vào đầu có thể tham gia vào trong đó?
Người ta không có khả năng cho kẻ tay không vào! Lâm Mạc Huy để Trần Phước Nguyên bắt đầu làm việc, còn ba ngày nữa là đến hội trao đổi y học sáu tỉnh, Lâm Mạc Huy đã chuẩn bị tốt rồi.
Sau khi Hứa Thanh Mây rời khỏi bệnh viện liên trở về dược nghiệp nhà họ Hứa.
Hiện tại cục diện được nghiệp nhà họ Hứa đang rối rắm. Vừa mới đi vào văn phòng, Hứa Thanh Mây nhìn thấy bổ mẹ em gái đều ngồi ở đây.
Hứa Thanh Mây suýt chút nữa hỏng mất.
Mấy người này chạy khỏi bệnh viện liền chạy tới công ty? "Bố mẹ, mọi người có chuyện gì thì về nhà nói sau!" “Hiện tại công ty cò có rất nhiều chuyện phải xử lý, con không có thời gian náo loạn với mọi người!"
Hứa Thanh Mây nói.
Sắc mặt Hứa Đình Hùng xanh mét, đập bàn rống gian: "Hửa Thanh Mây, con nói rõ cho bố, ai náo loạn hả?" Vẻ mặt Phùng Như Nguyệt cũng phẫn nộ: “Thanh Mây, sao con có thể nói như vậy?" "Chúng ta náo loạn với con? Chúng ta đang nói đạo lý với con, chúng ta muốn tốt cho con!" "Con rốt cuộc có thể nghe bố mẹ nói hay không, bố mẹ có thể hại con sao?" "Sao con chỉ nghe lời người ngoài, coi chúng ta là người xấu!” "Con có biết là rất khó nghe hay không!"
Hứa Thanh Tuyết cũng cười lạnh trào phúng: “Chị, hiện tại coi như chúng ta có bằng cấp bằng nhau." "Từ nhỏ bố mẹ đã nói chị thông minh nhất, nhưng nhìn chị hiện tại, có chỗ nào thông minh?” "Lâm Mạc Huy kia còn chưa tốt nghiệp, dọn WC ở bệnh viện vài năm, ăn bám chúng ta." "Người như vậy, ai cũng nhìn thấy là kẻ vô dụng." "Sao chị còn bị anh ta lừa như vậy?" "Anh ta thuận miệng nói có hạng mục, chị liên đầu tư bảy trăm tỷ." "Bổ mẹ là người thân thiết nhất với chi, muốn mở một cửa hàng thuốc, ngay cả vài chục tỷ chị cũng không cho họ!” "Haiz, em không biết nên nói gì nữa!" “Chị dù bất hiếu, cũng phải có chừng mực chứ." "Đầu tư cho người ta bảy trăm tỷ, không chịu đưa cho người nhà vài chục tỷ, đây là bộ dạng mà một đứa con gái nên có sao?"
Hứa Đình Hùng giận dữ xua tay: "Đủ rồi, đừng nói nữa." “Thanh Mây, bố không cần con hiếu thuận, bố mẹ làm cha mẹ như vậy cũng cần được hồi đáp cái gì." "Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn con bị lừa, không thể mặc kệ nhìn con bị chôn vùi!" "Thanh Mây, coi như bố xin con.." Nói xong, Hứa Đình Hùng quỳ rạp xuống đất. “Bố!" Hứa Thanh Mây thét lên kinh hãi, vội vàng muốn đến nâng Hứa Đình Hùng, lại bị Phương Như Nguyệt ngăn lại. "Con để cho ông ấy nói!" "Con nghe lời ông ấy đi!"
Phương Như Nguyệt lớn tiếng nói. .
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Hứa Đình Hùng run rẩy nói: "Bố xin con, bỏ vụ đầu tư bảy trăm tỷ ấy đi!” "Con ly hôn với Lâm Mạc Huy, bố mẹ nhất định sẽ tìm cho con một người thật tốt, so với Lâm Mạc Huy còn tốt hơn ngàn van län!" "Chỉ cần con có một gia đình thật tốt, bố và mẹ cho dù hiện tại phải chết, cũng có thể ngắm måt!" Nước mất Hứa Thanh Mây rơi không ngừng, Hứa Đình
Hùng đầu phải xin cô, rõ ràng là bức cô! "Hứa Thanh Mây, chị còn có nhân tính hay không!" “Bố đã quỳ gối cầu xin chị, chị lại đứng ở trên cao!" “Chị có thể nghe bố khuyên một lần sao?" "Ông ấy là vì ai? Còn không phải vì chị, sao chị còn không biết tốt xấu!"
Hứa Thanh Tuyết rống gian.
Sắc mặt Hứa Thanh Mây đỏ bừng, cô cũng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: "Bố, vậy bổ có thể tin tưởng con một lần không? Có thể cho Lâm Mạc Huy cơ hội hay không?" "Con cũng xin bổ, con xin mọi người, có thể đừng ép con được không?" "Mọi người có thể tin tưởng Lâm Mạc Huy một lân, có thể bớt thành kiến với anh ấy không?"
Hửa Đình Hùng rống giận: "Chúng ta thành kiến à?" "Ba năm! Ba năm! Suốt ba năm!" "Cậu ta làm được gi?" "Cậu ta có bổn sự gì?" "Con làm sao để chúng ta tin tưởng cậu ta?"
Hứa Thanh Mây còn tính nói, lúc này ở cửa vang lên thanh âm trêu tức: "Úa, bác, mọi người đang làm gì vậy?" "Bổ quỳ trước mặt con gái thế này, đây là muốn kết bái à?"
Mọi người quay đầu, thấy Hữu Thanh Tùng cười lạnh đứng cửa, đãng sau rõ ràng là người nhà họ Hứa.