Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 230



Buổi chiều, Lâm Mạc Huy trở lại bệnh viện.

Trước mặt phòng chan bệnh, một đám y tá đang nói chuyện phiếm. "Ài, các người nghe nói gì chưa? Lần này bệnh viện chúng ta có một cô y tá mới đến, bộ dạng rất xinh đẹp đó nha!" "Tin tức của cô thật chậm quá đi, ngày hôm qua tôi đã biết rồi. Ngày hôm qua y tá đó đi báo danh, lúc ấy còn khiến nhiều bác sĩ trong bệnh viện đều bị choáng váng trước sắc đẹp nữa kia." "Còn không phải sao, tôi nghe nói, mười mấy bác sĩ nam của bệnh viện chúng ta đều hết sức tranh thủ muốn cướp y tá này đến khoa của bọn họ." "Bọn đàn ông đó đúng là, căn bàn không có tâm tư gì tốt cả. Gặp phụ nữ xinh đẹp thì chân lập tức không thể động đậy nổi!" "Có cách nào nữa chứ, dáng vè xinh đẹp chính là ưu thế mà. Ngày hôm qua, cô không thấy được đâu, nghe nói lúc trước cô y tá này ở trường học chính là hoa khôi giảng đường. Tôi là con gái mà nhìn thấy còn muốn rung động chứ đừng nói đàn ông." "Tin tức của các cô đều lạc hậu hết. Tôi nói cho các người nghe, buổi sáng hôm nay, mấy bác sĩ trẻ tuổi ở trong văn phòng của phó viện trưong thieu chút nữa đánh nhau vì muốn để y tá kia đi đến khoa của bọn họ đấy." "Thiệt hay già vậy? Vì một y tá thôi mà, có cần phải làm quả lên như vậy không?" "Ai, làm gì quá đâu chứ, nếu như bọn họ vì tôi mà đánh nhau, kia thật tốt a!" "Nằm mơ đi, neu cô có thể giảm 50kg phòng chừng còn có thể " "Các người nói xem, cô y tá mới này cuối cùng sẽ đi phòng nào a?" "Tôi đoán là đi phòng của Vuong Đồng hoặc là đến phòng của Triệu Lập thôi." "Tôi cũng cho rằng như vậy, Vương Đống và Triệu Lập đều là bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện chúng ta. Hơn nữa, bối cảnh gia thể của hai người bọn họ đều tốt, lại còn chưa kết hôn, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy." "Các có không biết roi, lúc buổi sáng, tôi thấy mẹ của Vương Đống đến bệnh viên, doán chung chính là vì chuyện này mà toi rồi." "Oa, đây là đang trình diễn tiết mục muốn chọn con dâu đây sao?" "Ngưoi đẹp như vậy cũng chỉ có Vương Đống mới xứng đôi, này thực thích hợp à..."

Lâm Mạc Huy nghe mọi người nghị luận, không khỏi im lặng đến cực điểm.

Vì một cô y tá mà thiếu chút nữa thì đánh nhau, không mất mặt sao?

Anh cũng không để ý nhiều, trực tiếp đi đến phòng của chính mình.

Vừa mới vào văn phòng, anh liền cảm thấy được không thích hợp, văn phòng được dọn dẹp rất chinh tế.

Hơn nữa, trong không khí còn tràn ngập một mùi nước hoa.

Lâm Mạc Huy kinh ngạc, anh một mình một phòng, như thế nào sẽ có mùi nước hoa chứ?


Trong lúc đang nghi hoặc, một y tá từ cửa tiến vào.

Lâm Mạc Huy tập trung nhìn vào, vậy mà lại là Hạ

Vũ Tuyết! Lâm Mạc Huy ngây ngẩn cả người: "Cô Tuyết, cô... sao cô lại ở trong này?"

Hạ Vũ Tuyết xoa xoa mồ hôi trên trán, cười khế: "Anh Huy, tôi sắp tốt nghiệp, cần bắt đau thực tập thôi." "Cho nên, tôi liền chính mình xin đến bệnh viện này làm y tá." "Anh y thuật rất cao minh, tôi nghĩ đi theo anh, hy vọng có thể học được chút bản lĩnh."

Lâm Mạc Huy giật mình, phía trước các y tá khác nói đến ý tá mới, chẳng lẽ chính là Hạ Vũ Tuyết?

Hoa hậu giảng đường, người đẹp? Này khẳng định! "Thây ngại quá, phòng của tôi binh thường cũng rất rảnh rỗi, không cần y tá." "Cô nếu muốn đi thực tập, đi đến những phòng trước, cũng rất tốt."

Lâm Mạc Huy trả lời.

Hạ Vũ Tuyết vội vàng nói: "Anh Huy, tôi tới ndi này, chủ yếu là muốn đi theo anh học tập." "Anh yên tâm, tôi chỉ là ở đây giúp anh, tuyệt đối sẽ không quấy rấy." "Văn phòng của tôi ở bên cạnh, có chuyện gì, anh cử việc nói với tôi."

Nhìn theo Hạ Vũ Tuyết đi ra ngoài, Lâm Mạc Huy có chút đau đầu.

Nói thật, anh đổi Hạ Vũ Tuyết không có hảo cảm gi

Nếu Hạ Vũ Tuyết ấy không phải cháu gái của ông cụ Phong, Lâm Mạc Huy căn bản không muốn để ý đến cô ấy.

Không nghĩ tới, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ấy còn có mặt mũi gặp anh?

Bất quá, xem ở mặt mũi ông cụ Phong, Lâm Mạc Huy cũng không nói cái gì nữa,

Phòng của Lâm Mạc Huy thực sự là nhàn tới cực điểm.

Ở văn phòng ngồi hai giờ, một người bệnh đểu không có.

Năm giờ, ông cụ Phong đến bệnh viện, tự mình đón Lâm Mạc Huy, đi thằng đến nhà Nam Bá Lộc. Dựa theo ước định, hôm nay là ngày chữa bệnh cho con gái Nam Bá Lộc.

Ở trên xe, ông cụ Phong vẻ mặt xin lỗi: "Anh Huy, thật sự ngưong ngúng." "Tội cùng Vũ Tuyết đã nói qua, không cho con bé đi quấy rầy cậu, nhưng nó chính là sống chết không nghe." "Kỳ thật, Vũ Tuyết cũng là muốn nói lời xin lỗi với cậu." "Còn có, nó biết trước đây chính mình tự tung tự tác, làm cho cậu xem thường." "Nó cũng muốn thay đổi một chút bàn thân, cho nên, lien bắt đầu từ cơ bản, rèn luyện thật tốt." "Anh Huy, nếu nó cho cậu mang đến cái gì phiền phức, cậu cử việc nói một tiếng, tôi lập tức bắt nó về nhà!"


Ông cụ Phong đều đã nói như vậy, Lâm Mạc Huy làm sao có thể không để cho ông ấy mặt mũi. "Không có việc gì!" "Người trẻ tuổi, biết sai liền, đó là tốt."

Lâm Mạc Huy thuận miệng trả lời.

Rất nhanh, bọn họ tới biệt thự của Nam Bá Lộc.

Nam Bá Lộc từ sáng sớm đã ở trong đại sành cho, nhìn thấy Lâm Mạc Huy, ông ta đứng dậy đích thân đón. "Anh Huy, Mạn Đà quà mà cậu nói, đã muốn dựa theo cậu phân phó xử trí tốt lắm." Lâm Mạc Huy gật đầu, anh đi đến phòng bệnh, Nam Băng Ngọc là con gái Nam Bá Lộc còn nằm trên giường bệnh.

Nam Băng Ngọc tuy rằng thanh tình, nhưng thân thể của cô ấy vẫn như cũ rất suy yêu.

Bởi vì tình trạng bệnh của Nam Năng Nhi, Lâm Mạc Huy không thể để cô dùng nhiều thuốc, cho nên, đến nay cô còn chưa khỏi hẳn.

Mạn Đà quả để tại cái bàn ngay bên cạnh, mặt khác còn có các loại thuốc khác, đều là Lâm Mạc Huy dặn dò. Ông cụ Phong tự mình đi chọn lựa thuốc, ngàn chọn vạn tuyển, mỗi một cái dược liệu, đều là cực phẩm.

Lâm Mạc Huy đem tất cả thuốc đặt ở cùng nhau, nghiền nát, sau đó đặt ở bên trong một bình thuốc, chậm rãi điều chế.

Qua khoảng thời gian chừng nửa tiếng, một vị thuốc đông y được điều chế ra.

Lâm Mạc Huy đem nước thuốc ra, sau đó, đem

Mạn Đà quả đế ở giữa nước thuốc. Mọi người ở bên cạnh thấy ro ràng, Man Đà quà giống như khối băng bò vào nước ấm, mắt thường đều có thể thấy được đang hòa tan. "Này... này làm sao tan được?" Ông cụ Phong không khỏi kinh hô.

Phải biết rằng, Mạn Đà quả này, nhìn như bình thường, kỳ thật vô cùng cứng rắn.

Cho dù đem nghiên nát, cũng không thể đem Mạn Đà quà làm vỡ ra.

Hiện tại, loại thuốc này, thế nhưng có thể hòa tan Mạn Đà quả?

Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Thiên hạ vạn vật, tương sinh tương khắc.” "Mạn Đà quà toàn thân đều là thuốc, nếu dùng phương pháp chế biến bình thường, khẳng định sẽ có bã thuốc, hiệu quả giàm đi." "Chi có dùng phương pháp loại này, đem Mạn Đà quả toàn bộ hòa tan thành thuốc, mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất."

Ông cụ Phong rung động, nếu không phài Lâm Mạc Huy ra tay, ông ta đời này sẽ không biết còn có phương pháp như vậy.

Mạn Đà quả hoàn toàn hòa tan, bát nước thuốc cũng trở nên đẹp đẽ.


Nguyên bàn là thuốc sắc màu đen, hiện tại biên thành màu đỏ như lừa, lien giống như máu tươi, nhìn vào đều có ý vị khác.

Lâm Mạc Huy lại đem ra ngân châm, để cho Nam Băng Ngọc thân thể ngồi thẳng.

Anh một tay rút ra ba cái ngân châm, đồng thời đâm vào ba đại huyệt trên đầu Nam Băng Ngọc.

Nam Băng Ngọc vẫn như bình thường, châm cứu cao thủ, sẽ không làm cho người ta cảm thấy đau đớn. "Để cô ấy uống thuốc, lấy cái thia, hai thìa."

Lâm Mạc Huy quát khế.

Nam Bá Lộc tự mình ra tay, thật cẩn thận cho Nam Băng Ngọc hai muôi nước thuốc.

Lâm Mạc Huy tiếp theo ra tay, lại là ba cái ngân châm, đâm vào phần gáy của Nam Băng Ngọc. "Lại cho uống, hai thìa."

Nam Bá Lộc lại đút hai thìa nước thuốc.

Cứ lặp lại như thế, qua khoảng một giờ thời gian, bắt thuốc đều đã được dùng hết.

Mà lúc này, trên người Nam Băng Ngọc, đã muốn đâm hơn trăm cải ngân châm. Nam Bá Lộc đứng ở bên cạnh, sắc mặt lo lắng: "Cậu Huy, thế nào roi?" "Thuốc toàn bộ đều uống xong rối, Băng Ngọc sẽ tốt lên chứ?"

Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Không vội." "Bệnh của cô ấy, thời gian có chút quá dài, cẩn một quả trình bình phục từ từ." "Đoán chừng nửa giờ nữa lien tốt."

Nam Bá Lộc thở dài một hơi.

Ông cụ Phong còn lại là kinh ngạc nói: "Cậu Huy, vừa rồi vì cái gì phải sau ba ngân châm, lại cho uống hai thìa thuốc?" "Chẳng lẽ không thể đem toàn bộ ngân châm đều dùng hết, xong lại cho uống thuốc sao?"




Bình Luận (0)
Comment