Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 234



Cà hai mẹ con Vương Tuấn Đông đều nhìn ra sự trào phúng trên mặt Hạ Vũ Tuyết, sắc mặt hai người lập tức trở nên tái mét.

Người phụ nữ trung niên kia giận dữ mắng: "Con khốn, mày mà cũng dám chế giễu bọn tao á?" "Hừ, lúc đầu tao còn cảm thấy có thể cho mày một cơ hội." "Hiện tại xem ra loại này mặt hàng giống như mày thật sự không xứng với nhà chúng tao." "May mắn con trai tao không cưới mày, nếu không đây sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của nhà họ Vương chúng tao!"

Vương Tuấn Đông cũng liên tục gật đầu, cắn răng nói: "Cái loại bình hoa chỉ có mỗi cái vò ngoài đẹp mắt còn bên trong rỗng tuếch như cô đúng là còn lâu mới có thể trèo lên nhà cao cửa rộng của tôi, bố thí cho một cơ hoi mà lại không biết giữ, đúng là nông can." "Hừ, loại người như cô cũng không xứng ở lại bệnh viện này đâu." "Hạ Vũ Tuyết, cô nghe kỹ cho tôi, từ giây phút này cô bị sa thải!" "Bây giờ mauy thu dọn đồ đạc rồi biến đi, bệnh viện này không phải nơi chứa được loại người nông cạn như cô!"

Hạ Vũ Tuyết già vờ như thể mình thật sự sợ hãi: "Bác sĩ Đông, anh đừng hù dọa tôi như vậy." "Tôi phải tốn công tốn sức, vất và lắm mới nhận được cơ hội thực tập này đó." "Nếu như anh sa thài tôi, vậy thì tôi biết nên giải thích với người nhà như thể nào!"

Hạ Vũ Tuyết nói không sai, đúng là cô ta đến đây để thực tập, hơn nữa cũng phải tổn công tốn sức quấy rẩy cầu xin ông cụ Phong mãi, ông cụ Phong mới đồng ý.


Vương Tuấn Đông cho rằng Hạ Vũ Tuyết biết sự lợi hại của mình rồi, cười mia mai nói: "Bây giờ mới thấy sợ sao?" "Tôi nói cho cô biết, vô dụng thôi!" "Cô không nên xúc phạm mẹ của tôi!" "Đối với một người không có giáo duong như cô, phải dạy một bài học nhó đời mới biết sợ." "Nếu không sau khi ra ngoài, người khác còn tưởng rằng cô có mẹ sinh lại không có mẹ dạy đấy!"

Những lời này khiến sắc mặt của Hạ Vũ Tuyết trở nên vô cùng tệ, thích nói gì thì nói, tại sao cứ phải lôi bố mẹ người khác vào mắng hả? Tưởng cô ta thật sự sợ nhà bọn họ sao? "Vương Tuấn Đông, anh nói chuyện cho cẩn thật!"

Hạ Vũ Tuyết trầm giọng quát.

Nếu là Hạ Vũ Tuyết của ngày trước có tính cách ngang bướng, chắc chắn cô ta sẽ không khách khí với Vương Tuấn Đông.

Tuy nhiên, sau khi trải qua những vụ việc ở biệt phủ Van Thinh lần trước, tính cách của cô ta đã thay đổi rất nhiều.

Hơn nữa, hiện tại cô ta đang ở ngay trước mặt Lâm Mạc Huy, Hạ Vũ Tuyết cũng không muốn để ấn tượng về mình ở trong lòng Lâm Mạc Huy trở nên xấu hơn.

Người phụ nữ trung niên kia lập tức trừng mắt lướm Hạ Vũ Tuyết: "Mày bào ai nói chuyện phải cần thật hà?" "Mày chi là một y tá thực tập sinh mà thôi, mày cho rằng mình đã được chuyển lên y tá chính thức rối sao?" "Tao nói cho mày biết, coi dù mày được chuyển lên làm y tá chính thức, tao muốn bắt mày xéo đi thì mày sẽ phải xéo đi!" "Loại người như mày không có tư cách để lên mặt dạy đời con trai tao!" Trong lòng Hạ Vũ Tuyết tràn ngập lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn không mất bình tĩnh. "Được được được, các người lợi hại. Tôi không thể trêu vào, chẳng lẽ còn không trốn thoát sao?" "Hai vị, tôi còn có nhiều việc, tôi đi trước!"

Hạ Vũ Tuyết trở về văn phòng với vẻ mặt đầy phiền muộn: "Đúng là trên đời này, loại người nào cũng có." "Anh Huy, tại sao bệnh viện này lại có nhiều người kỳ lạ thế?"

Lâm Mạc Huy vừa định nói chuyện, lại phát hiện người phụ nữ trung niên kia tiến vào văn phòng cùng với Vương Tuấn Đông.

Hai người bọn họ vừa vặn nghe được câu nói của Hạ Vũ Tuyết, cả hai đeu rất tức giận.

Người phụ nữ trung niên kia trực tiếp mắng luôn ngay lập tức: "Mày đang nói ai kỳ lạ hà?" "Con khon kia, mày không biết xấu hổ đúng không?" "Mày còn dám chửi chúng tao ở sau lưng hả?" "Tao nói cho mày biết, chuyện ngày hôm nay không phải chỉ cần mày rời khỏi bệnh viện là có thể giải quyết đâu!" Vương Tuấn Đông trừng mắt lườm Lâm Mạc Huy một cái: "Lâm Mạc Huy, đây là y tá ở khoa cậu đúng không?" "Cậu có biết cách dạy bảo người mới không hà?" "Chẳng lẽ cậu không biết dạy cô ta cách đổi xử giữa người với người sao? Đối với các bác sĩ ở trong bệnh viện, người mới phải có tôn trọng tối thiểu nhất!" "Vậy mà người mới ở khoa của cậu lại có đức hạnh như thế này là sao?" "Lâm Mạc Huy, tôi hy vọng cậu cho tôi một lời giải thích!"


Hạ Vũ Tuyết có chút luong cuống, vội vàng nói: "Các người... Các người đừng có làm loạn ở đây!" "Đây là chuyện giữa tôi và các người, muốn giải quyết thì tự chúng ta giải quyết." "Sao các người lại lôi anh Huy vào cải chuyện này?" Ngưoi phu nữ trung niên kia nghe thấy Hạ Vũ Tuyết nói lời này, lập tức bật cười khinh bi: "Ghê nhi, còn anh Huy cơ đấy!" "Nghe cái lời này kìa, chắc hẳn mối quan hệ của hai người cũng không tệ lắm nhi?" "Chắc là cô mượn việc có quan hệ với thằng nhóc này để tiến vào bệnh viện đúng không?"

Vương Tuấn Đông bật cười một tiếng, nói với giọng chế nhạo: "Ò, Lâm Mạc Huy, cậu mà cũng có thể thu xếp người đến bệnh viện được sao?" "Nếu như tôi nhớ không lầm, nửa tháng trước cậu vẫn còn là công nhân dọn dep nhà vệ sinh nhì." "Ông bố vợ kia của cậu đưa cho viện trường một khoàn tiền, vất và lắm mới xin được chức vị cho cậu, vậy mà mới không được bao lâu cậu đã đắc chí đến mức làm càn thể này rồi sao?" "Tình huống của cậu như thế nào, chẳng lẽ trong lòng cậu không biết sao?"

Người phụ nữ trung niên kia nghe vậy, lập tức nói: "Cái gi?" "Thằng nhóc chủ nhiệm này dựa vào quan hệ để mua chức vị sao?" "Trước kia thật sự chi là công nhân don dep nhà vệ sinh?"

Vương Tuấn Đông liên tục gật đầu: "Đúng là vậy đây, trước kia cậu ta chỉ là một công nhân dọn dẹp nhà vệ sinh trong bệnh viện này, dọn nhà vệ sinh tận ba năm." "Cậu ta tìm một gia đình tốt, chạy tới đó xin ở rể nhà người ta, cơm chùa cực kỳ điêu luyện, phục vụ gia đình bố mẹ vợ chu đáo khiến bọn họ thoải mái." "Cho nên, ông bố vo của cậu ta mới chạy đến đây đưa cho viện trường Phương Khánh Phúc một khoản tiền, cho nên cậu ta mới có thể trở thành chủ nhiệm của nơi này." "Thật ra, chức vị chủ nhiệm này của cậu ta chỉ dùng để trang trí mà thôi." "Khoa này không có bệnh nhân nào hết!"

Trên mặt người phụ nữ trung niên kia tràn đầy khinh thường: "Hóa ra là dựa vào quan hệ để mua chức vị thật à? Ó, mẹ còn tường rằng thằng nhóc này có bản lĩnh gì đó chứ!" "Trên đời này mẹ ghét nhất hai loại người, một là loại người không có bản lĩnh, hai là loại người ăn bám." "Thằng nhóc này kết hợp cà hai loại người mẹ ghét nhất luôn, nhìn mà thấy buồn nôn." "Hừ, bệnh viện này của con có lá gan không nhỏ." "Một công nhân dọn dẹp nhà vệ sinh mà cũng dám đưa lên chủ nhiệm Huy của một khoa chữa bệnh, đúng là coi việc chữa bệnh thành trò đùa mà!" "Xem ra, bệnh viện này cần phải kiểm tra cần thận." "Lát nữa trở về mẹ sẽ nói chuyện với bố của con một chút, bảo ông ấy tới đây kiểm tra, người nào không thích hợp chủ nhiệm Huy của khoa chữa bệnh thì nên xéo đi!" "Không có tài năng thật sự, cũng không cần xuất hiện ở bệnh viện này nữa!"

Lúc người phụ nữ trung niên kia nói lời này, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, như thể chi cần một câu của bà ta là có thể điều khiển sinh tử của bệnh viện này vậy.

Trên mặt Vương Tuấn Đông cũng hiện lên sự đắc ý, anh ta rất tự hào về mạng lưới quan hệ của gia đình mình.

Lâm Mạc Huy thì lại vô cùng bất đắc dĩ.

Vương Tuấn Đông đi tìm Hạ Vũ Tuyết để nói chuyện, đó là chuyện mấy người bọn họ, rốt cuộc hai người này kéo minh vào chuyện của bọn họ là muốn làm gì vậy hà? Hơn nữa còn chạy đến phòng làm việc của mình khoe khoang khoác lác, nhục mạ mình bằng bằng nhiều cách khác nhau, đúng là không thèm để minh vào trong mắt!

Hạ Vũ Tuyết có hơi xấu hổ, cô ta thật sự không ngờ rằng mình lại dính phải hai cái người kỳ lạ này. "Anh Huy, tôi thật lòng xin lỗi, thật sự rất xin lỗi." "Anh chờ một lát, để tôi giải quyết..."

Lâm Mạc Huy khoát tay: "Được rồi, cô cử đi làm việc của cô đi." "Vương Tuấn Đông, còn có bác gái này." "Nếu như không còn việc gì khác, mời hai người rời khỏi văn phòng của tôi." "Đừng ảnh hưởng đến công việc bình thường của khoa tôi!"


Người phụ nữ trung niên kia giận tím mặt: "Cậu... Cậu gọi ai là bác gái vậy hà?"

Vương Tuấn Đông cũng nổi giận: "Lâm Mạc Huy, cậu nói chuyện với mẹ tôi kiểu gì đấy hả?" "Cậu còn dám đuổi chúng tôi đi á?" "Cậu là cái thá gì mà dám đuổi chúng tôi đi hà? Cậu thật sự coi mình là chủ nhiệm, nghĩ rằng có thể ngồi ngang hàng với tôi thật sao?" "Tôi nói cho cậu biết, bây giờ lập tức xin lỗi me tôi di. "Ngoài ra còn phải đuổi con khốn kia ra khỏi bệnh viện!" "Nếu vậy thì tôi có thể tha cho cậu về chuyện ngày hôm nay." "Nếu không, đừng trách tôi không khách khỉ với cậu!"

Lâm Mạc Huy cũng bực mình, lạnh lùng nói: "Vi sao tôi phải xin lỗi?" "Nơi này là văn phòng của tôi, mấy người đến làm ẩm ở chỗ này, hơn nữa cũng không phải đến khám bệnh sẽ ảnh hưởng đến công việc bình thường của tôi." "Tôi bào các người ra ngoài hoàn toàn phù hợp với quy củ của bệnh viện, có vấn đề gì không?" "Cô Tuyết muốn đi hay ở, bệnh viện tự có sắp xếp riêng, không đến lượt các người nhúng tay gây loạn!" "Tôi nói nốt câu này. Đi ra ngoài ngay lập tức, nếu không thì đừng trách tôi không khách khỉ với các người!"

Vương Tuấn Đông cưoi lon một tieng: "Chỗ này mà cũng có người đến khám bệnh hà?" "Lâm Mạc Huy, mày có biết bệnh nhân trông như thể nào không đấy?" "Còn dọa không khách khí với chúng tao hả?" "Được lắm, đến đây, tạo muốn xem xem mày định không khách khí với chúng tạo như thế nào!". Xin hãy đọc truyện tại ( trùm truyện. CO M )

Trên mặt Hạ Vũ Tuyết hiện lên vẻ khó xử, cô ta lo lắng bước tới nói: "Các người đừng có gây chuyện Ở chỗ này!" "Các người có chuyện gì thì cứ tìm tôi là được rồi." "Những chuyện này không liên quan đến anh

Huy!" "Các người..."

Người phụ nữ trung niên kia không kiên nhẫn, vung tay lên tát lên mặt Hạ Vũ Tuyết một cái, giận dữ mắng mỏ: "Cút sang một bên!" "Mày là cái thá gì, nơi này có chỗ cho mày chen mồm nói chuyện hà?".




Bình Luận (0)
Comment