Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 250

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hứa Thanh Mây kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?"

"Anh Hổ, nửa đêm anh mua cái giường này ở đâu vậy?"

Hổ Đông An cười thật thà: "Chị cả nhà tôi có cửa hàng đồ chăn ga gối đệm, tôi nhờ chị ấy bản cho."

"Cô Mây, tôi không biết cô thích phong cách nào nên đã chuyển một chiếc tốt nhất từ cửa hàng đó qua. Có rất nhiều ô tô đậu trong sân của cô nên xe tải không thể vào được."

Hứa Thanh Mây nhìn ra bên ngoài, ngoài sân có một chiếc xe tải đậu, loại tám bánh phía sau.

Hứa Thanh Mây sững sờ: "Hổ Đông An, chỉ là giường đi, có cần xe lớn như vậy không?"

Hổ Đông An nói: "Tôi không biết, chị tôi nói rằng giường này rất đắt, vì vậy không thể sử dụng xe tải nhỏ. Chị ấy sắp xếp chiếc xe này tôi còn không nhìn ra nó là như thế nào."

"Này, những người này đều là những người vận chuyển khéo léo nhất do chị tôi đặc biệt gửi đến đó.

Hứa Thanh Mây không khỏi sửng sốt, chỉ là một cái giường, có cần cẩn thận tới mức này không?

Lúc này một người phụ nữ bên cạnh chế nhạo: "Chỉ là cái giường hỏng, có thể có giá trị như thế nào?"

"Giường của tôi mua của thương hiệu hàng đầu thế giới, ngay cả giường và nệm cũng đã gần ba trăm triệu rồi mà còn chưa thấy khoa trương như thế này!"


Mọi người kinh ngạc: "Mấy trăm triệu cho một cái giường ư? Hiểu Quan, cô quá ngông cuồng!"

"Vậy thì anh không hiểu rồi. Hiểu Quan tôi là một người phụ nữ giàu có nổi tiếng. Mua loại giường ấy thì có đáng gì chứ? Tuy nhiên loại giường này ở thành phố cũng đã được coi là số một rồi!"

"Chà, chiếc giường hỏng của cô ta thật hoành tráng. Nhìn Hiểu Quan mà xen. Giàu có từ trong xương tủy chứ đâu cần phải phô trương ra như thế!"

Khuôn mặt của Hứa Thanh Tuyết quyến rũ, cô ta cảm thấy người bạn này đã cho mình rất nhiều mặt mũi.

Lúc này ông chủ cửa hàng nội thất không khỏi bĩu môi: "Một giường mấy trăm triệu là cái thá gì?"

"Mấy trăm triệu còn không có mua được cái tủ đầu giường này!"

Hiểu Quan mở to mắt nói: "Anh... anh đang nói cái gì vậy?"

"Mấy trăm triệu không mua được cái tủ đầu giường hỏng này sao?"

“Tủ đầu giường của các người có làm bằng vàng không?”

Ông chủ vận chuyển tự hào nói: "Những gì tôi nói không sai đâu!"

Lúc này mọi người đột nhiên cảm thán.

Hứa Thanh Tuyết không khỏi nói: "Ông có gì chứng minh cái tủ đầu giường này có giá mấy trăm triệu không? Nói suông thì ai mà tin chứ?"

"Không phải chỉ là mấy tấm ván gỗ ghép vào liền trở thành tủ đầu giường ư? Nó đáng giá như vậy sao?"

Ông chủ vận chuyển liếc nhìn cô ta rồi nói:"Trong hai chiếc bàn đầu giường này, có loa được đặt làm riêng."

"Một chiếc loa duy nhất có giá gần sáu trăm tiện. Nếu tùy chỉnh theo ý người mua thì sẽ tăng giá thêm hơn trăm triệu nữa đó."

"Hai cái tủ đầu giường, mỗi bên một cái loa. Cô thử đoán xem giá bao nhiêu?"

Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ, ai có thể nghĩ ra bên trong chiếc tủ đầu giường đơn giản lại có thứ đó chứ!

Hiểu Quan ngoài ý muốn hét lên: "Anh khoe khoang! Tủ đầu giường có tùy chỉnh loa, tôi còn chưa có nghe nói qua!"

"Đừng nói cái gì nữa, ta sẽ hỏi anh, đầu giường cao cấp như vậy nhất định phải là giường cao cấp mới xứng!"

Ông chủ vận chuyển giường chế nhạo: "Thật trùng hợp, thật tình cờ lại được trang bị đặc biệt cho chiếc giường này."

"Chiếc giường này có giá hơn hai tỷ sáu trăm triệu đồng."

"Nệm được bán với giá hơn một tỷ."

"Với hai bàn đầu giường, tổng cộng là năm tỷ bốn trăm triệu đồng đó. Cộng thêm vận chuyển từ cửa hàng tới đây tổng cộng là sáu tỷ năm trăm triệu đồng!"

Mọi người xôn xao: "Anh khoe khoang cái gì vậy? Một cái giường mà những hơn sáu tỷ năm trăm triệu ư?"

"Giường của anh làm bằng vàng à?"

"Tôi không tin nữa. Giường với giá này có bản được không? Ai sẽ mua cái thứ đắt đỏ ấy chứ?"

"Anh đừng có ba hoa như thế, đến bản thân anh thử hỏi lại am có tin cái mức giá này không?"

Ông chủ vận chuyển giường chế nhạo:

"Hừ, chúng ta đã bán giường đắt hơn nữa đó. Trước đó đã có người mua chiếc giường tới giá tận mười hai tỷ, các anh các chị sẽ không bao giờ hiểu được cuộc sống của những người giàu có là như thế nào!"

"Tiền của cả nhà các người có khi chỉ là tiền tiêu vặt của người khác!"

Câu nói của ông chủ vận chuyển giường khiến mọi người lặng đi.

Nếu Nam Bá Lộc mua một chiếc giường đắt tiền như vậy thì không ai dám nghi ngờ.

Với tiềm lực tài chính của Nam Bá Lộc thì cái giường sáu tỷ đã là gì.

Lúc này Hiểu Quan bất đắc dĩ nói: "Anh nói rốt cuộc Nam Bá Lộc nào chứ?"

"Thành phố này có được bao nhiêu người tên Nam Bá Lộc?"

"Nam Bá Lộc mua một cái giường mười hai tỷ, không có nghĩa là cái giường của anh đáng giá cũng đáng giá sáu tỷ!"

Ông chủ vận chuyển giường chế nhạo: "Đồ nội thất được bán ở Hoa Đình Thịnh của chúng tôi luôn được kiểm định rõ ràng, tuyệt nhiên không có hàng giả."

"Nếu như không tin thì anh có thể đi hỏi những người khác xem sao"

Mọi người đều cảm thán,Hoa Đình Thịnh là thành phố nội thất lớn nhất ở thành phố này. Nội thất trong nhà đều là hàng cao cấp.

Và như ông ta đã nói, những hàng hóa của bọn họ sẽ không bao giờ có đồ giả. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới tin chắc chiếc giường này đúng

là giá trên trời.

Hiểu Quan thành thật im lặng.

Nước da của Hứa Thanh Tuyết tái nhợt, cô ta đang mong đợi người bạn này cho mình nở mặt nở mũi. Không ngờ cái giường của bạn cô ta lại còn chưa bằng một góc của người khác, quả thật là vô cùng mất mặt.

Hứa Thanh Mây sửng sốt, lo lắng nói: "Hổ Đông An, chúng ta không thể nhận một cái giường đắt tiền như vậy. Anh trả lại giường đi, đắt quá, đắt quá!"

Anh Hổ rất bình tĩnh nói: “Có hơn sáu tỷ thì đắt cái gì chứ? Cô Mây cứ dùng cái giường này trước đi. Đợi chị gái về sản phẩm mới, tôi sẽ gửi lại cho cô một chiếc".


"Mấy anh em, có thể vận chuyển lên lầu hai."

Hứa Thanh Mây muốn ngăn cản nhưng bị Lâm Mạc Huy ngăn lại.

"Nào. Thật là bất lịch sự nếu chúng ta không nhận nó, anh Hổ đã phải tất bật kiếm nó ngay trong đêm đến mức mồ hôi nhễ nhại mà."

Hứa Thanh Mây thì thào: "Nhưng... nhưng cái này quá đắt...

Lâm Mạc Huy cười tủm tỉm: "Không sao!"

Nghiêm túc mà nói ngay cả Lâm Mạc Huy cũng có chút kinh ngạc về lần này.

Anh chỉ nhờ anh Hồ gửi một chiếc giường ở đây, nhưng không ngờ anh ta lại gửi một món đồ xa xỉ như vậy.

Nhưng nghĩ về điều đó thì đúng.

Lần này Hổ Đông An kiếm được rất nhiều tiền. sáu tỷ có là bao nhiêu?

Ngay cả khi yêu cầu anh ta bỏ ra sáu mươi tỷ ngay bây giờ thì Hổ Đông An cũng không ngần ngại l

Thực ra anh Hổ đã suy nghĩ chuyện này từ khi Lão Trương và những người khác cho Lâm Mạc Huy một biệt thự lần trước.

Rốt cuộc anh ta kiếm được nhiều hơn Lão Trương.

Lão Trương và những người khác gộp chung mấy chục triệu mua căn biệt thự này cho Lâm Mạc Huy, sao anh ta có thể không góp chút gì chứ?

Anh ta đã suy nghĩ về cách cảm ơn Lâm Mạc Huy, ít nhất là không tệ hơn Lão Trương và những người khác.








Bình Luận (0)
Comment