Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 271



Hứa Thanh Mây bất lực: “Mẹ, nói giống như là lỗi của con vậy?" “Trước khi em ấy phá, con có nói với nó rồi, đi tìm nhân viên chuyên nghiệp đến." "Em ấy không nghe, nhất quyết đòi tháo gỡ, giờ xảy ra chuyện, lại bắt con phải xử lý sao?" “Mẹ, đây không phải là con số nhỏ, này là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu lận đó." "Em ấy cũng không còn nhỏ nữa, bản thân phạm phải sai lầm, dựa vào đâu mà không tự mình gánh lấy?"

Hứa Đình Hùng cau mày: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, còn nói chuyện lúc trước làm gì?" "Bây giờ, điều quan trọng nhất là làm sao xử lý được chuyện này. “Thanh Mây, mẹ hiểu ý của con." “Đúng vậy, Thanh Tuyết quả thực làm việc có chút nóng nảy “Nhưng mà con làm chỉ nó, chuyện của Thanh Tuyết, con không giúp thì ai giúp đây?" “Hiện tại con là chủ tịch của công ty, Thanh Tuyết đến công việc cũng không có, con làm sao để nó trả hết một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đây?"

Hứa Thanh Mây lo lắng: “Bố, bố có ý gì?" “Ổ, con có tiền là phải giúp em ấy xử lý chuyện này sao?" “Hiện tại của em ấy là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, lần sau là một chục tỷ bảy trăm năm mươi triệu, một trăm tỷ bảy trăm năm mươi triệu, một ngàn tỷ bảy trăm năm mươi triệu thì sao?" “Muốn con bán công ty để giúp em ấy trà sao?" Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Con nghĩ xa như vậy làm gì?" "Hiện tại là chuyện của một tỷ bảy trăm năm mươi triệu thôi, có phải là một ngàn tỷ bày trăm năm mươi triệu đâu, ai bảo con bán công ty chứ?" "Hơn nữa, con nghĩ rằng Thanh Tuyết thực sự ngốc sao?" “Coi như là một bài học cho chuyện lần này, sau này em con sẽ rút kinh nghiệm." Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục: “Bố con nói đúng đó.

Thanh Tuyết, sau này con phải chú ý nha, dừng có phạm phải sai làm tương tự nữa."

Hứa Thanh Tuyết ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, bố mẹ, con sẽ nhớ kĩ “Thực ra chuyện này cũng là con nóng lòng muốn cho bố sớm được ngủ trên cái giường này, cho eo đỡ bị đau, nên con mới làm vậy." “Bố, lần sau con sẽ chú ý.

Hứa Đình Hùng nghe xong rất cảm động, liếc nhìn Hứa Thanh Mây “Con xem xem em của con đi, hiểu chuyện biết bao “Chức chủ tịch của con làm sao đảm nhiệm vậy, càng ngày càng không có tình người rồi?" “Em con vì muốn hiếu thảo, nó có gì sai chứ?" "Con không muốn hiếu thảo, còn không cho em con làm sao, rốt cuộc con có tâm tư xấu gì đây?”

Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Khi nào thì con không cho nó hiếu thảo vậy?" “Con chỉ nói việc của nó đã làm."


Hứa Đình Hùng phần nổ: “Chuyện này nó không làm sai “Các người biết chuyện này phức tạp như vậy thì nên nhắc nhờ nó trước " “Kết quả, các người ở bên cạnh mở to mắt mà nhìn, về chuyện này, trách nhiệm của các người lớn hon!"

Hứa Thanh Mây sửng sở, đây là loại logic gì? “Bố, bố có đang nghe lời con nói không?” “Con đã nhắc nhở rồi, con nói tim nhân viên chuyên nghiệp đến đi, nó không đồng ý, cứ nhất quyết tự mình làm." “Chuyện chuyện này liên quan gì đến em?"

Hứa Thanh Mây vội nói.

Hứa Đình Hùng tức giận: "Em gái con không hiểu rõ tình hình thực tế, nó lo muốn chuyển giường xuống cho bố nghỉ ngơi, cho nên mới phạm lỗi." "Con hiểu rõ tình hình, vậy sao con không sớm kêu nhân viên chuyên nghiệp đến đây, thì sẽ không xảy ra chuyện như thế rồi "Con chỉ biết đứng ở một bên chỉ thị, kết quả chuyện gì đều không làm, con còn có mặt mũi nói nó sai sao?"

Hứa Thanh Mây tức đến nổi hai mắt đỏ hoe, Hứa Đình Hùng gần như không nói lý lẽ, chỉ biết thiên vị Thật ra, Hứa Đình Hùng đúng là có ý kiến với Hứa

Thanh Mây.

Tối qua ông ta muốn đem chiếc giường này đi rồi, nhưng lúc đó Hứa Thanh Mây không đồng ý, khiến ông ta không được vui.

Bây giờ Hửa Thanh Tuyết lại giúp ông ta chuyển giường, khiến ông ta cảm thấy cô con gái nhỏ mới là hiểu thuận.

Cho nên, vào lúc này, đương nhiên ông ta hoàn toàn đứng về phía Hứa Thanh Tuyết rồi.

Phương Như Nguyệt xua tay: “Được rồi, cứ làm theo bố con nói đi.” “Chuyện về chiếc giường, tự các người xử lý. "Thanh Tuyết, Kiến Đình, lái xe đưa chúng ta đi bàn công việc!”

Bốn người Hứa Đình Hùng nghênh ngang rời đi, chỉ còn lại Hứa Thanh Mây sửng sở tại chỗ. Nhìn mớ hỗn độn này, Hứa Thanh Mây gần như phát điện. "Này...Này là có ý gì?" “Cử thể rời đi rồi, để lại đóng hỗn độn này cho chúng ta sao?" “Không được, tôi phải tìm bọn họ nói cho ra lại

Lâm Mạc Huy ngăn Hứa Thanh Mây Lại. “Được rồi, em đừng giận bọn họ nữa" “Hứa Thanh Tuyết muốn giúp bố mẹ lấy chiếc giường này, khẳng định bố mẹ sẽ đứng về phía em ấy, em nói gì cũng vô dụng"

Lâm Mạc Huy nói.

Hứa Thanh Mây vội nói: “ Vậy..Vậy cũng không thể không nói không đạo lý vậy chứ?" "Làm hư giường chúng ta xong, kết quả bắt chúng ta phải tự sửa nó?" "Có ai làm như vậy đâu? Này cũng quá bất công!”

Lâm Mạc Huy khẽ cười: "Hứa Thanh Tuyết luôn làm việc tốt trước mặt bố mẹ, làm cho họ thiên vị em áy." "Được rồi, em là chủ tịch của công ty rồi, sao phải tính toán với họ?"

Hứa Thanh Mây liền nói: "Em là chủ tịch, thì đáng phải chịu uất ức sao?" "Đây không phải là mấy trăm nghìn hay máy triệu, đây là một tỷ bảy trăm mươi triệu đó." “Lần này không dạy dỗ nó, sau này, sau này không chừng nó sẽ làm ra chuyện gì tối tệ hơn nữa

Lâm Mạc Huy xua tay: “Anh biết trong lòng em không cam tâm "Nhưng mà em cãi nhau với em ấy, giống như cãi nhau với bố mẹ vậy, cuối cùng người chịu thiệt thời không phải vẫn là em sao?" “Quên đi thôi, như vậy đi, việc sửa chữa cử để anh làm."

Lâm Mạc Huy nhìn nhân viên bảo trì: "Anh, anh ước tính sẽ sửa hết khoảng bao nhiêu tiền?"

Nhân viên bảo trì nhìn Lâm Mạc Huy, khẽ cười: “Không cần tiền"

Hứa Thanh Mây không khỏi sửng sốt: "Không... Không cần tiền?” "Không phải lúc nãy nói ít nhất là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu sao?"

Nhân viên bảo trì nhẹ nhàng cười: “Tôi chỉ là muốn hù cô ta thôi." "Khi đến đây, anh Hồ dặn dò qua tôi, kêu tôi chủ dọa em gái có" "Những phụ kiện này, được sao lưu trong cửa hàng" “Tôi mang qua rồi, lúc nào cũng có thể lập võ." "Nửa tiếng trước là tôi có thể sửa xong chiếc giường này rồi."

Hứa Thanh Mây không khỏi ngây người ra cười:

Hahaha, thì ra là vậy." "Làm tôi sợ muốn chết

Nhân viên bảo trì cười nói: “Tổng giám đốc Hứa cứ thể này, có lẽ cô ta cũng không dám lại nhắm vào chiếc giường này nữa." “Đến lúc đó, chúng tôi không cần đến sửa, cô ta không dám đi tìm người khác đâu. “Anh Hồ nói rồi, giường này là tặng cô và anh Huy, không được để ai đem đi

Hứa Thanh Mây cười, anh Hồ này làm việc rất chu đảo nha. “Nhưng mà, tính cách của bố mẹ tôi rất khó nói." “Về sau bọn họ lại kêu tôi gọi điện cho các người vậy thì làm phiền rồi."

Hứa Thanh Mây bất đắc dĩ nói.

Nhân viên bảo trì lắc đầu: "Yên tâm đi, tôi lắp đặt giúp cho cô trước " “Nói với bọn họ rằng, phụ kiện của cái giường này cần phải thời gian nửa năm mới sửa xong" “Trong thời gian này, giường sẽ không được di chuyền, miễn làm hỏng lần hai “Đợi nửa năm trôi qua, bọn họ sẽ quên.. Hứa Thanh Mây cười gật đầu: "Cách này không “Lập tức cắt đứt ý nghĩ trong đầu bọn họ." tôi.

Nhân viên bảo trì gọi các nhân viên khác vào, lo mãi nói chuyện, vẫn nên sửa cho xong thôi.

Hứa Thanh Mây tràn đầy vui sướng, cô thực sự rất thích chiếc giường này.


Đặc biệt với ngôi nhà này, đơn giản là cuộc sống mà cô mơ ước.

Sau khi mọi thứ được thu dọn sạch sẽ, Hứa Thanh

Mây mới đi làm.

Lâm Mạc Huy cũng ngồi xe đến thẳng nhà Niên.

Hôm nay, trong nhà Niên trang trí phòng tân hôn, Lâm Mạc Huy sớm đã muốn qua đó.

Kết quả trong nhà lại cãi nhau đến bây giờ mới duoc di.

Đến nhà Niên đã là buổi chiều.

Nhà Niên ở ngoại ô thành phố Hải Tân, một ngôi làng ở gần thành phố, ở đây khá là đổ nát, hưởng phát triển của thành phố không phải ở đây, xóm này như đã bị thành phố bỏ rồi vậy.

Lâm Mạc Huy mới vừa dừng xe máy lại, một chiếc Volkswagen Passat từ phía sau lao tới.

Suýt nữa lao qua người Lâm Mạc Huy, mềm tỉ đẩy anhh ngã.

R



Bình Luận (0)
Comment