Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 282

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vương Đạt Thụ tức giận: "Câm miệng lại!"

"Tôi nói rồi đấy, ba tỷ năm trăm triệu, cầm được ra đây, đứa con gái này sẽ gả cho cậu ta!"

"Thế nào? Cậu đủ khả năng chứ?"

Vương Kim Linh đắc thắng nhìn Lâm Mạc Huy, vẻ mặt đầy khinh thường.

Cho dù là chồng cô ta cũng không dễ dàng bỏ ra được ba tỷ năm trăm triệu.

Lâm Mạc Huy không chút biến sắc, khẽ cười nói: "Chỉ ba tỷ năm trăm triệu?"

"Lão già kia, trong mắt ông, con gái mình chỉ đáng giá ba tỷ năm trăm triệu thôi sao?"

Vương Đạt Thụ chế nhạo: "Cậu nói nhảm nhiều thể làm cái gì?"

"Có thể cầm ra ba tỷ năm trăm triệu tới đây không?"

Lâm Mạc Huy nhìn Niên cười tủm tỉm: "Niên, cậu nghĩ như thế nào?"

Niên đỏ mặt: "Huy, tớ...tớ thật sự không có nhiều tiền như vậy."

Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Tớ không hỏi cậu có nhiều tiền hay không, tớ đang hỏi cậu, cậu thấy ba tỷ năm trăm triệu này đáng giá sao?"

Niên lo lắng: "Lâm Mạc Huy, ý...ý cậu là gì?"

"Trong lòng tớ, Kim Liên là vô giá!"

"Cho dù có phải dùng mạng sống đánh đổi, tớ cũng nguyện ý!"


Lâm Mạc Huy gật gật đầu, liếc nhìn Vương Đạt Thụ: "Ông nghe thấy chưa?"

"Đây mới là tình yêu đích thực!"

"Cậu ấy yêu con gái ông, con gái ông chính là vô giá!"

"Còn ông, chẳng qua chỉ coi con gái mình như tiền đặt cược cho sự thăng quan tiến chức, cho nên con gái ở trong lòng ông mới có giá trị."

"Đây chính là sự khác biệt giữa hai người!"

Nước mắt Vương Kim Liên cứ thế tuôn trào, trong lòng cô bây giờ vô cùng cảm động.

Vương Đạt Thụ không chút quan tâm, sốt ruột bảo: "Đừng nói nhảm nữa."

"Cậu bảo tôi đưa ra yêu cầu, tôi đã nói."

"Ba tỷ năm trăm triệu, cầm được ra đây, tôi gả con gái cho cậu ta!"

Lâm Mạc Huy: "Ba tỷ năm trăm triệu, có thể!" Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net

"Nhưng tôi có một yêu cầu."

Vương Đạt Thụ ngây ngẩn, Lâm Mạc Huy thực sự có thể bỏ ra được ba tỷ năm trăm triệu?

Nhưng ông ta rất nhanh đã phần khởi trở lại.

Kiếm được ba tỷ năm trăm triệu thì vẫn tốt hơn nhiều so với thăng chức làm phó xưởng.

"Cậu có yêu cầu gì?"

Lâm Mạc Huy: "Ba tỷ năm trăm triệu cho ông, từ nay về sau, ông không được phép làm phiền họ nữa."

"Đứa con gái này, từ nay về sau, không liên quan gì đến ông nữa!"

Vương Đạt Thụ liếc nhìn Niên một cái, cười nhạt: "Không thành vấn đề!"

"Bọn họ sẽ không còn chút quan hệ nào với nhà tôi nữa!"

"Không chỉ vậy, chúng tôi cũng tuyệt đối không tham dự hôn lễ này của nó!"

"Coi như tôi không có đứa con gái này!"

Anh em Vương Kim Tuấn và Vương Kim Linh cũng lần lượt gật đầu: "Đám cưới tồi tệ như vậy, chúng tôi không đi cũng được, chưa đủ mất mặt hay sao?"

Trong mắt họ, Niên chỉ là một kẻ tàn phế, hơn nữa nhà còn nghèo.

Nếu còn liên quan, nói không chừng nó sẽ đến nhà mình mượn tiền, vậy dĩ nhiên là họ không muốn.

Lâm Mạc Huy gật đầu, đang định gọi người đưa tiền thì Đặng Tiến Quân đột nhiên gọi điện thoại tới.

"Huy, đang đâu rồi?"

"Không phải nói là đi đến nhà em dâu sao?"

"Tớ đang ở dưới này, tòa nào, tầng nào đấy?"

Lâm Mạc Huy kinh ngạc, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong sân có một chiếc Panamera đang đậu.

Mà xung quanh lúc này đang có một đống người vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ vào chiếc xe đắt tiền.

Đây là khu nhà cho công nhân tương đối cũ kỹ, người ở đây mua được xe ô tô cũng không nhiều.

Xe sang trọng tới mức này hầu hết còn chưa từng được thấy.

Sau khi nhìn thấy, họ đều cảm thấy mới lạ.

Hơn nữa, quan trọng nhất là ai cũng nhìn ra chiếc xe này tuyệt đối không hề rẻ.

Vương Kim Linh cũng dựa vào cửa sổ, muốn xem Lâm Mạc Huy đang nhìn cái gì.

Kết quả là vừa nhìn thấy chiếc xe, cô ta đã đột nhiên trợn tròn mắt: "Trời ạ, chiếc Porsche kia là của ai?"

"Đẹp thật!"

"Cái này... Cái xe này không phải hàng cao cấp đó chứ?"

"Còn đẹp hơn chiếc xe lúc con kết hôn!"

“Trong sân của chúng ta, nhà nào có chiếc xe tốt như vậy thế?”

Vương Kim Tuấn và em trai cũng vội vàng tựa vào bên cửa sổ, vừa kinh ngạc vừa hưng phấn.

Người trẻ tuổi, mấy ai không thích xe hơi, đừng nói là một chiếc xe vừa đẹp vừa sang trọng như vậy.

Đúng lúc này, một người bước xuống xe.

Anh ta cầm điện thoại ngẩng đầu, tình cờ nhìn thấy Lâm Mạc Huy, liền ra sức vung tay ra hiệu: "Ô, tìm được rồi."

Người này chính là Đặng Tiến Quân.

Chiếc Porsche Panamera anh đang đi là chiếc mà trước đây Phương Như Nguyệt mua.

Tuy nhiên, sau khi Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt bị hội đồng quản trị đuổi khỏi công ty, Panamera liền để lại.

Ban đầu, Đặng Tiến Quân không đủ tư cách để lái chiếc xe này. Trong công ty có không ít lãnh đạo muốn tranh nó.

Tuy nhiên, sau này Đặng Tiến Quân lại mở rộng được công ty dược liệu, kiếm rất nhiều tiền.

Hội đồng quản trị vừa thấy tình hình, lập tức giao chiếc xe này cho Đặng Tiến Quân, coi như là chiếc xe của anh.

Lúc Phương Như Nguyệt mua xe, đương nhiên là phải mua chiếc phù hợp với mình nhất, cho nên giá sẽ cao ngất ngưởng.

Khi Vương Kim Linh và những người khác nhìn thấy Đặng Tiến Quân chào Lâm Mạc Huy, tất cả đều chết lặng.

Họ làm sao có thể biết được, Niên sẽ quen biết một người giàu có như vậy!

Đặng Tiến Quân chạy lên lầu, cười phấn khởi bước vào phòng: "Thế nào rồi?"

"Niên, cần tớ giúp cái gì không?"

"Ôi, em dâu, sao em lại khóc thế này?"

"Cưới xin là chuyện vui cơ mà, sao phải khóc!"

Khi Vương Đạt Thụ và những người khác nhìn thấy cảnh này, họ có chút hoảng sợ.

Từ cách trò chuyện nói năng, có thể thấy quan hệ giữa Đặng Tiến Quân và Niên dường như rất tốt.

Lâm Mạc Huy kéo Đặng Tiến Quân, đơn giản kể lại những gì vừa xảy ra.


Sắc mặt Đặng Tiến Quân lập tức thay đổi, nhìn Vương Đạt Thụ và những người kia với ánh mắt lạnh lùng.

Vương Đạt Thụ cảm thấy lo lắng, vội vàng nói, "Ừm, cái đó, anh bạn này xưng hô thế nào nhỉ?"

"Lại đây, tới đây ngồi đi đã." Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net

"Kim Linh, vào pha trà cho khách!" Lâm Mạc Huy không khỏi nở nụ cười, Vương Đạt Thụ này đúng là nịnh hót.

Anh và Niên đã ở đây lâu như vậy mà còn thiếu chút nữa không thể vào cửa.

Đặng Tiến Quân chỉ lái một chiếc xe hơi sang trọng đến, đã ngay lập tức được pha trà rồi.

Vương Kim Linh lập tức chạy đi pha trà, nhưng bị Đặng Tiến Quân trực tiếp ngăn lại.

"Ba tỷ năm trăm triệu đúng không?"

"Được rồi, ông chờ đấy, bây giờ tôi sẽ cho người đưa tới!"

Đặng Tiến Quân lấy điện thoại di động ra, cho người lập tức đưa ba tỷ năm trăm triệu tới.

Đám người Vương Đạt Thụ càng bối rối hơn, rốt cuộc người này giàu tới cỡ nào? Ba tỷ năm trăm triệu cứ thế thuận miệng là có thể đưa tới sao?"

"Niên, đây là bạn của cậu sao?

"Nào, mau vào nhà ngồi đi."

"Ôi, ngại quá, chúng tôi tiếp đãi khách không được chu toàn lắm..."

Vương Đạt Thụ lúng túng nói.

Niên cúi đầu không nói lời nào.

Đặng Tiến Quân lạnh lùng nói: "Ông sai rồi, tôi không phải bạn của cậu ấy!"

Vương Đạt Thụ và những người khác đều sửng sốt.

Đặng Tiến Quân gằn từng chữ một: "Tôi là anh em của cậu ấy!"

"Anh em như ruột thịt!"









Bình Luận (0)
Comment