Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 297



Anh Hòa cười nói: Anh Niên, chị dâu, không có tính nhằm đầu

"Thật sự là sáu mươi lăm tỷ năm trăm năm mươi lăm triệu năm trăm năm mươi lăm nghìn.

"Hơn nữa, đây mới chỉ tính mỗi tiền mặt, chưa tính đến những món quà linh tinh các loại người ta tặng"

“Em cũng đã ghi lại danh sách quà tặng rồi, không ít người tặng đồ trang sức các loại, những thứ này rất nhiều, em sai người làm sáu cái hộp mới đựng hết được."

“Mấy món trang sức gì đó, tỉ nữa chị dâu về xem

một chút."

"Cái gì thích thì chị giữ lại, nếu không thích dứt khoát xử lý là được rồi."

“Nếu không, để trong nhà nhiều đồ trang sức như vậy, không nói đến việc rất dễ bị kẻ trộm nhớ nhung, mấu chốt là bày ra như vậy cũng rất phiền phức.

Niên và Vương Kim Liên trợn mắt há hốc mồm:“Sao sao mà lại thành như thế này chứ?"

"Lấy đâu ra nhiều tiến biểu như vậy?”

Lấy đầy ra người tặng trang sức chứ

"Này... đồng để trang sức này đất biết bao

Anh Hoa cười nhạt: “Anh Niên, chị dâu, đây là phong cách làm việc hiện tại của người ta.

“Tham gia tiệc cưới, tăng tiền biểu chỉ là quan hệ

cơ bản

Tặng trang sức, tặng lễ vật kia mới nói rõ là quan hệ tốt.

"Những người hôm nay đến đều đem theo quả tặng, rõ ràng đều muốn kết thân với anh."

"Về phần tiền biểu này, ha ha, này cũng chỉ là bình thường thôi.”

“Một mình ông Chu cũng đã đưa đến ba tỷ một trăm linh tám triệu, những người khác dù sao cũng đều khoảng mấy trăm triệu"


“Cho dù không thu tiền biểu của mấy người hàng

xóm kia, chỗ này cũng phải đến gần bảy mươi tỷ rồi." “Hơn nữa, đây cũng không phải người mà anh Hồ

moi dén."

"Có một số người không được mời muốn qua đây,ngay cả của còn không vào được "

"Nếu thật sự tất cả đều đến phòng chứng có thể có được bày mươi đến hơn một trăm tỷ cơ

Niên và Vương Kim Liên trợn mắt há hốc mắm.

không lâu trước đó, bọn họ còn phải vì mấy trăm nghìn mà phát sầu.

Ai có thể ngờ được, kết hôn cái lập tức liền phát

tài rồi?

Này... thế này cũng nhiều quá rồi, chúng tôi không

thể nhận được." "Anh Hòa, hay là... hay là anh giúp chúng tôi trả

đồng tiền này lại đi?"

Vương Kim Liên khoát tay nói.

Anh Hòa kinh ngạc mà nhìn Vương Kim Liên, cô gái này khiến cho anh ta cảm thấy bội phục.

Nhiều tiền như vậy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô ấy là để cho người ta trả tiền lại, điều này rất hiếm gặp.

Thời buổi ngày nay, có rất ít người không yêu tiền, huống chi gia đình bọn họ vốn dĩ lại rất cần tiền.

“Chị dâu, chị đừng gọi em như vậy, chị gọi em là

Hỏa là được rồi."

"Hơn nữa, số tiền này cũng không thể trả lạiđược."

"Người ta đến đây biểu tiền, đây là cho chúng ta mặt mũi. Chúng ta nhận cũng giống như thư nhận ý tốt của người ta "

"Chúng ta nếu như cứ như vậy mà trả lại, thế thi chẳng phải là không cho bọn họ mặt mũi, tát thẳng vào mặt người ta hay sao!"

"Sau này anh Niên phải quản lý công ty dược liệu, cần phải giao tiếp với rất nhiều người."

“Những lễ tiết nhân tình này, nhất định đừng làm

sai điều gì.

Ảnh Hòa trả lời.

Vương Kim Liên mờ mịt nói: “Thế nhưng, tiền nhiều như vậy, nhân tình này của người ta cũng to quá rồi."

"Này... Này chúng tôi làm sao mà trả lại được

đây?"

Anh Hòa cười nói: "Chị dâu, chị cứ yên tâm đi."

“Làm người ấy mà, bất cứ chuyện gì cũng đều có khả năng cả”

“Sau này anh Niên lên nắm quyền công ty dược liệu, thu nhập chắc chắn không thấp"

“Tìm được cơ hội, nếu như bọn họ tổ chức đámma đám cưới gì đó, chúng ta trả lại là được rồi

“Lại nói đối với những người này tiến không quan trong, tình người mới quan trọng

Vương Kim Liên lúc này mới không nói gì nữa, chỉ

có thể tiếp nhận những thứ này.

Anh Hòa đưa danh sách cho Niên: “Anh Niên, anh xem một chút

"Nếu như không có vấn đề gì, chúng ta thu dọn

đồ đạc đi thôi."

“Để em gọi anh em, lát nữa sẽ giúp hai người

chuyển nhà."

Niên không khỏi sửng sốt: "Chuyển nhà gì chứ?"

Anh Hòa cười nói: "Là anh Hổ lúc đi đã dặn dò.

“Sau này anh làm việc ở công ty dược liệu, phải ở khu nhà tập thể nhân viên rồi.

“Vì vậy phải chuyển đồ đạc của anh chuyển đến khu nhà tập thể nhân viên.

Niên bừng tỉnh ngộ ra: “Ó, vậy thì cũng không cần

gọi người đến đâu.

“Tôi chỉ có chút quần áo linh tinh mang theo là có

thể đi rồi.

Anh Hòa nhẹ giọng nói: "Anh Hồ cung cấp chokhu nhà tập thể nhân viên là một căn nhà một tầng lớn, rộng khoảng ba trăm mét vuông

uỷ của anh Hồ là anh và người nhà của anh đều chuyển sang bên đó ở được rồi

Niên và Vương Kim Liên lại một lần nữa đơ ra.

"Anh... Anh nói gì cơ?

"Khu nhà tập thể nhân viên gì mà ba trăm mét

vuông?"

“Nhà... nhà tập thể nhân viên này cho tôi ở một

mình sao?"

Niên kinh hồ.

Niên cho rằng, khu tập thể nhân viên chỉ là loại

phòng một gian.

Thậm chí, có khả năng là loại phân giường tầng

Anh ấy không quan tâm mấy thứ này, trước đây lúc làm việc ở công trường, anh cũng đã trải qua cảnh chăn trải ra sàn mà nằm, chỗ ở anh không kén chọn.

Thế nhưng, dựa theo tình huống mà anh Hòa nói này, khu tập thể hình như không giống với những gì mà bản thân nghĩ.

Anh Hòa cười nói: “Sau này anh là tổng giám đốc công ty rồi, chắc chắn không thể ở khu tập thể nhânviên phổ thông được

“Anh Hổ ở Hoa Đình Thịnh Vượng có máy căn nhà trật lớn, anh ta đặc biệt lựa chọn một căn trong đó để cho anh tạm thời vào đ

ý của anh Hồ là sức khỏe của chủ với cô không tốt, tuổi tác cũng lớn rồi."

"Dứt khoát chuyển bọn họ cùng qua đây sống là được rồi, miễn cho ở dưới quê không có ai chăm sóc

Niên lờ mờ: "Đây... đây là khu tập thể nhân viên

sao?"

"Sao lại trở thành một căn hộ lớn rồi?"

“Trước đây lúc giám đốc Quân đi làm là o khu tập thể nhân viên mà anh Hổ sắp xếp

"Các khoản chi phí ăn ở này sẽ được khấu trừ trong tài vụ, đây thuộc vào khoản chi bình thường, tổng công ty sẽ đích thân phê duyệt."

"Công ty dược liệu chúng ta không có nhiều nhân vật cấp cao, ở nơi này cũng là điều bình thường.

“Dù sao giá trị xí nghiệp công ty dược liệu hiện giờ cao đến mấy nghìn tỷ

Niên mờ mịt gãi gãi đầu, trong chốc lát có chút không phản ứng lại được. Lúc buổi sáng vẫn còn ở trong căn phòng chothuê cũ nát dưới quê.

Buổi chiều đã được ở trong căn hộ lớn xa hoa? Thăng trầm của cuộc đời lớn như vậy sao?

Cuối cùng anh Hòa đưa người đến đem đồ đạc trong nhà của Niên chuyển đến Hoa Đình Thịnh Vương.

khi từ trong thân rời đi, chủ Đinh đích thân đưa đến đây, nó là muốn biết được vị trí, trở về còn có thể lại đến thăm.

Thật ra, chủ Đinh rất thông minh.


Ông ta biết rằng nhà Niên đây là một bước lên trời rồi, muốn tạo quan hệ tốt với nhà Niên.

Như vậy sau này nói không chừng cũng có cơ hội.

Nhà chủ Đinh là một biệt thự nhỏ ở trong thôn, trang hoàng xa hoa, căn nhà rất đẹp, vẫn luôn là nơi ông ta kiêu hãnh nhất.

Thế nhưng đi theo bọn Niên, sau khi nhìn thấy căn hộ lớn của Hoa Đình Thịnh Vượng, ông ta thiếu chút nữa trầm cảm.

Căn nhà vốn cho là kiêu hãnh của ông ta, so với căn hộ lớn của nhà Niên này hoàn toàn cách biết một trời một vực.

Về phần bọn Niên ngồi ở trong phòng khách vôcùng cần trọng.

Căn nhà này bọn họ có nằm mơ cũng không dám

nghĩ đến.

Sau khi tiến tất cả mọi người rời đi, cả nhà Niên ngồi lại cùng nhau, đều vẫn chưa thể phản ứng lại được.

Tình huống này đối với họ thật sự khó có thể tưởng tượng được.

"Niên, đây... đây thật sự là khu tập thể nhân viên

của con sao?”

“Đây có chỗ nào giống khu tập thể nhân viên

chứ?"

“Đây... đây quả thực... quả thực là hoàng cung!"

Mẹ Niên run lẩy bẩy nói.

Niên cũng chấn động, cất giọng nói: “Mẹ, đây là Mạc Huy với Tiến Quân sắp xếp."

"Con cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa." Mẹ Niên xúc động nói: “Niên, con thật sự kết được

hai người bạn tốt.”

“Sau này con nhất định phải bảo đáp tốt cho bọn

Niên dùng sức gật đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm đi."

ho.""Những thứ khác thì con không làm được, nhưng mà việc này còn nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực.

Bố mẹ Niên liên tục gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Nhưng vào lúc này, anh Hòa đột nhiên lại quay trở

lại đây.

Gương mặt anh ta tràn đầy vẻ áy náy đứng ở ngoài cửa, cười trừ nói: "Anh Niên, thật ngại quá, lúc này có chuyện này quên mất không nói với anh."

“Giám đốc Quân lúc đi có dặn dò rằng có thể tuần trăng mật của anh tạm thời hủy bỏ rồi."

“Công ty ở bên này dạo gần đây nghiệp vụ nhiều quá, bận bịu cực kỳ.

"Anh ấy cũng muốn để anh trực tiếp đi theo làm những nghiệp vụ này, cũng có thể thông thạo nghiệp vụ một chút, còn có thể giúp đỡ anh ấy."

"Vì vậy, đoán chừng ngày mai anh phải đi làm việc

rồi."



Bình Luận (0)
Comment