Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 309

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sắc mặt Hứa Thanh Mây lạnh lùng: "Cô có hại tôi hay không, trong lòng cô tự biết!"

Nhất thời vẻ mặt Hứa Thanh Tuyết trở nên xấu hổ.

Chuyện về cậu chủ Hoắc kia, suýt tí nữa cô đã bị Hứa Thanh Mây hại chết.

Lúc này, Hứa Đình Hùng vẫn giữ yên lặng nãy giờ, rốt cuộc cũng mở miệng.

"Lâm Mạc Huy, tôi hỏi cậu một câu."

"Rốt cuộc cậu có đồng ý giúp tôi giải quyết chuyện của công ty xây dựng hay không?"

"Nếu cậu không đồng ý, vậy thì xem như tôi không có đứa con rể này nữa, tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này!"

Hứa Thanh Mây lập tức nói xen vào: "Bố, các người còn chưa nói rõ được chuyện gì hết, tại sao lại bắt Lâm Mạc Huy đi giải quyết được chứ?"

"Lâm Mạc Huy còn chẳng biết rất cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết chuyện này nghiêm trọng đến đâu, làm sao biết được anh ấy có thể giải quyết được hay không đây?"

Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Con im miệng, bố hỏi con sao?"

"Hiện tại người bố hỏi là Lâm Mạc Huy!"

"Lâm Mạc Huy, cậu tự mình trả lời đi!"

Hứa Thanh Tuyết cũng bỉu môi nói: "Chuyện này mà còn phải do dự nữa sao?"

"Nếu đổi là chồng của con, chắc chắn anh ấy sẽ không chút do dự nào mà đồng ý luôn đấy."


"Anh ở rể ở nhà chúng tôi, bố mẹ tôi chính là bố mẹ anh."

"Bố mẹ nhờ anh làm chút việc, vậy mà nhìn dáng vẻ do dự tới do dự lui của anh kia kìa."

"Ôi, hiện giờ người này thật sự là kẻ chẳng có chút lương tâm nào!" Hứa Thanh Mây tức giận tột cùng,

đây là cái kiểu nói chuyện gì vậy chứ?

Cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã đã làm gì nữa, hiện giờ còn la hét kêu người khác đi giải quyết thay, ở đâu ra đạo lý thế này cơ chứ?

Hứa Thanh Mây còn đang muốn dùng lý lẽ để tranh luận với họ, Lâm Mạc Huy lại thẳng thắn lên tiếng: "Nếu bố và mẹ đều đã nói đến thế rồi, thôi thì chuyện này cứ giao cho con đi."

Nghe thấy lời này của anh, nhất thời bốn người kia có cảm giác như trút được gánh nặng vậy.

Nếu như Lâm Mạc Huy không đồng ý làm chuyện này, vậy thì bọn họ sẽ phải gặp phiền phức rồi!

"Được!"

"Không hổ là con rể của Hứa Đình Hùng, quả nhiên bố không nhìn lầm con!"

"Lâm Mạc Huy, mặc kệ chuyện lần này có như thế nào, bố đều ủng hộ con!"

Hứa Đình Hùng vỗ vai rồi nói với Lâm Mạc Huy, làm ra bộ dạng của một người bố tốt.

Vẻ mặt Hứa Thanh Mây vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể lặng lẽ liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy.

Cô biết, Lâm Mạc Huy sẽ không từ chối yêu cầu của bố mẹ.

Nhưng Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng nhắm thẳng vào điểm mềm lòng này của anh mới dám đưa ra yêu cầu với anh như vậy.

Suy tư trong chốc lát, đột nhiên Hứa Thanh Mây nói: "Bố, bố chuyển công ty cho Lâm Mạc Huy, vậy công ty xây dựng này về sau sẽ thuộc về Lâm Mạc Huy rồi đúng không?"

Hứa Đình Hùng gật đầu: "Đương nhiên rồi."

"Chuyển hết toàn bộ cổ phần công ty cho anh ấy, sau này công ty xây dựng chính là của một mình nó, bố mẹ tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào nữa!"

Hứa Thanh Mây gật đầu: "Được, vậy con cũng có một yêu cầu!"

Hứa Đình Hùng: "Con nói đi!"

Hứa Thanh Mây liếc mắt nhìn Hoàng Kiến Đình một cái, thấp giọng nói: "Phải điều cậu ta đi trước!"

"Cậu ta và Lâm Mạc Huy không hợp nhau, để cậu ta ở đó, con sợ sẽ ảnh hưởng Lâm Mạc Huy làm việc!"

Suýt tí nữa Hoàng Kiến Đình đã bật cười ha hả rồi, hiện tại cậu ta còn sợ không thể rời khỏi công ty xây dựng ngay lập tức đây này, phải rời xa khỏi món nợ xấu này chứ.

"Không thành vấn đề!"

"Anh rể, ngày mai tôi sẽ từ chức, chuyện của công ty xây dựng này sau này đều giao hết cho anh!"

"Làm rất tốt, chắc chắn anh sẽ làm tốt hơn tôi thôi!"

Hoàng Kiến Đình cười ha hả nói.

Hứa Thanh Mây gật đầu: "Còn nữa, điều thứ hai."

"Từ nay về sau, công ty xây dựng sẽ chẳng còn chút quan hệ nào với mấy người nữa."

"Bất kể cho dù sau này công ty xây dựng bị thiếu bao nhiêu tiền cũng không liên quan gì với mấy người, thế nào?"

Mấy người Hứa Đình Hùng chỉ mong như vậy, cho nên bọn họ liên tục gật đầu đồng ý, sợ Hứa Thanh Máy sẽ đổi ý.

Nói hết tất cả mọi chuyện đầu vào đó, lúc này Hứa Thanh Mây mới gật đầu: "Nói bằng miệng không thì không có tác dụng."

"Tôi cảm thấy chuyện này nên viết ra một tờ giấy cam đoan, tránh cho sau này các người đổi ý!"

Phương Như Nguyệt tức giận:

"Thanh Mây, con không tin tưởng chúng ta sao hả?"

"Con..."

Cô mới vừa nói được phân nửa, đột nhiên Hoàng Kiến Đình cười nói: "Không sao đâu mà."

"Mẹ, chị Thanh Mây cũng là vì lo lắng cho anh rể mà thôi."

"Chúng ta viết tờ giấy cam đoan, tránh cho sau này anh rể lo lắng mà chẳng thể làm việc được!"

Hoàng Kiến Đình nói xong thì liếc mắt nhìn về hướng Phương Như Nguyệt ra ý với bà ta.

Phương Như Nguyệt giật mình.

Có giấy cam đoan, dù ngày mai Lâm Mạc Huy có muốn đổi ý cũng không thể thay đổi được nữa rồi!

Phương Như Nguyệt lập tức gật đầu: "Vậy được, dù sao con cũng đã yêu cầu như vậy rồi, vậy thì viết ra tờ giấy cam đoan đi."

"Nào nào nào, tôi viết mọi người ký tên là được rồi."

Phương Như Nguyệt chạy về phòng ngủ, làm đi làm lại, cuối cùng mang ra một tờ giấy cam đoan.

Bên trên viết rõ ràng, sau này công ty xây dựng chẳng còn chút quan hệ gì với bọn họ nữa.

Bất kể là kiếm ra tiền hay là phải bồi thường tiền, thì bọn họ cũng sẽ không nói nửa lời.

Đương nhiên, Phương Như Nguyệt cũng thêm một điều ở trong đấy, chính là Lâm Mạc Huy buộc phải tiếp nhận toàn bộ tất cả cổ phần của công ty xây dựng.

Như vậy thì chỉ cần Lâm Mạc Huy kí tên, vậy thì cho dù anh ta không muốn nhận cổ phần của công ty xây dựng cũng không được nữa.

Lâm Mạc Huy xem qua một lần, rồi ký tên mình lên giấy.

Về phần đám người Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt, Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình cũng ký tên ở phía dưới.

Nhìn thấy đã ký xong, vẻ mặt Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình đều tràn đầy vẻ vui mừng, sung sướng.

Chuyện này có thể được xem là đã được xủ lý xong rồi, cuối cùng Lâm Mạc Huy cũng bị lừa.

Đương nhiên, bọn họ cũng không nói rõ ra, chỉ là cười không ngớt trong bụng mà thôi.

Ăn cơm xong, quay về phòng, Hứa Thanh Mây lập tức nói: "Lâm Mạc Huy, em cứ cảm thấy hạng mục của công ty xây dựng có vấn đề."


"Để em kêu người đi điều tra nhé?" Lâm Mạc Huy xua tay: "Không cần đâu."

Hứa Thanh Mây kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy: "Vì sao?"

"Anh không sợ công ty xây dựng kia đang gặp vấn đề gì nên họ mới đợi anh đến chịu tiếng xấu thay cho họ sao?"

"Cũng chẳng phải anh không hiểu tính cách của bố mẹ, Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình.”

"Nhưng nếu có chuyện tốt thật thì bọn họ nào có tặng cho anh đâu chứ."

"Trừ phi đã gặp chuyện phiền phức gì đó rồi, nên không thể không tìm người đến chịu tiếng xấu thay cho họ thôi."

"Bằng không làm sao bọn họ có thể giao hết toàn bộ cổ phần công ty cho anh được chứ?"

Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Không sao đâu mà."

"Chút chuyện đó của công ty xây dựng, anh vẫn hiểu rất rõ ràng."

"Đúng lúc, anh cũng định mở rộng công ty xây dựng ra, trở lại con đường chân chính, dùng nó dựng nên sự nghiệp của chính mình."

Hứa Thanh Mây vẫn lo lắng như trước: "Lâm Mạc Huy, anh... anh thật sự nắm chắc được sao?"

"Nếu không thì chúng ta làm rõ ràng tình huống trước đi nhé?"

Lâm Mạc Huy xua tay: "Không cần đâu, anh tự có chừng mực mà."

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt chạy đến gõ cửa.

"Lâm Mạc Huy, bây giờ chúng ta đi hoàn thành hết các thủ tục này đi."

Phương Như Nguyệt vội vàng nói, bà ta lo lắng Lâm Mạc Huy sẽ điều tra tình trạng hiện tại của công ty, nếu cậu đổi ý thì sẽ phiền phức lắm.

Lâm Mạc Huy thu dọn sơ một chút, rồi đi xuống lầu cùng với hai người họ.

Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết đã đứng đợi dưới lầu từ sớm, hai người bọn họ đã cẩn thận mua bữa sáng cho Lâm Mạc Huy rồi.

"Anh rể, anh ăn bữa sáng trên









Bình Luận (0)
Comment