Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 352



Lâm Chiêu không nói gì, Hoắc Đông hạ thấp giọng nói: "Rất kinh khủng." "Muay Thái khốc liệt và tàn nhẫn, ra tay không lưu tình chút nào. Đánh chết người trên võ đài là chuyện bình thường như cơm bữa!"

Hạ Vũ Tuyết hoảng sợ: "Bố nuôi, cái kia... vậy thì có biện pháp gì có thể ngăn họ không đánh nhau không?" "Nếu không, anh... anh bảo bọn họ đưa cái kim cương chử này cho anh Lâm đi?" "Bao nhiêu tiền, anh đều bù được!"

Lâm Chiêu lắc đầu: "Quy tắc là quy tắc." "Vũ Tuyết, một khi người này đã bước lên võ đài, sống chết phải tự chịu trách nhiệm." "Nếu như anh ta không có bản lĩnh thì đi xuống, đó là đáng đời anh ta." "Nếu như có bản lĩnh để đi xuống, đương nhiên là cũng có thể có được sự tôn trọng!"

Sắc mặt Hạ Vũ Tuyết trắng bệch, cô ấy rất lo lắng cho Lâm Mạc Huy. Lúc này, trên võ đài, việc quỳ lạy của

Richard đã kết thúc.

Anh ta đứng dậy, hai mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Huy kiểu một mất một còn.

Đột nhiên, anh ta gầm lên một tiếng giận dữ, rồi mạnh mẽ lao thẳng tới chỗ Lâm Mạc Huy.

Ở một chỗ cách Lâm Mạc Huy có hai mét, anh ta trực tiếp bật nhảy lên và dùng khuỷu tay phải, cố hết sức đánh vào đầu Lâm Mạc Huy.

Âm thanh của chiêu thức này thật khiến cho người ta kinh sợ và trông rất là kinh khủng.

Trong Muay Thái, đòn cùi chỏ là một phương thức tấn công cực kì kinh khủng. Đặc biệt là khi bị đánh một cú cùi chỏ vào đầu, nhẹ thì hôn mê bất tỉnh, nặng thì trực tiếp bị đánh thành kẻ đần độn, thậm chí là chết ngay tại chỗ!

Richard căn bản hoàn toàn không để mắt tới Lâm Mạc Huy, theo ý kiến của anh ta, cái gọi là võ thuật Phù Nam, tất cả đều là trò mèo hình thức khua tay múa chân thôi.


Sau khi anh ta đến Phù Nam, anh ta cũng đã giao đấu qua qua với một số người được gọi là cao thủ võ thuật, nhưng hầu như lần nào cũng là one hit one kill (một phát chết luôn).

Vì vậy, mặc dù Lâm Mạc Huy đã đánh bại Lý Nhược Vũ, nhưng anh ta căn bản hoàn toàn không để mắt đến Lâm Mạc Huy.

Mới khởi đầu mà anh ta đã ngay lập tực sử dụng luôn đòn đánh giết người, chuẩn bị hạ gục Lâm Mạc Huy bằng một đòn duy nhất, như vậy có thể khiến cho danh tiếng và giá trị của bản thân anh ta được nâng lên một tầm cao mới.

Sắc mặt Lâm Mạc Huy lạnh lùng, cái người Richard này, ra tay hung ác tàn nhẫn như thế, không thua kém gì so với Lý Nhược Vũ.

Anh lùi lại một bước về phía sau, tránh được đòn đánh này.

Lâm Mạc Huy nhíu mày, hạ thấp giọng nói: "Tao và mày không có ân oán hận thù gì, tội gì phải tàn nhẫn như thế?"

Richard vẫn hiểu tiếng Trung, điên cuồng ngạo mạn cười một tiếng: "Khi bước lên võ đài thì đều là kẻ thù không đội trời chung". "Không cần phải nói những lời thừa thãi!" "Nếu có bản lĩnh, mày sẽ đánh chết tạo. Nếu không có bản lĩnh, mày cũng chỉ có thể bị tao đánh chết thôi!"

Lâm Mạc Huy: "Tao chỉ muốn cái kim cương chử này, không muốn giết mày!" "Chi bằng, chúng ta đánh đến một điểm rồi dừng lại?"

Richard cười như điên: "Các người toàn là những kẻ đạo đức giả, không có bản lĩnh lại còn muốn dát vàng lên mặt." "Cái gì mà đánh đến một điểm rồi dừng, không phải là mày sợ chết hay sao?" "Hừ, các người thật xứng với danh hiệu kẻ lắm bệnh Á Đông mà!"

Khi nói ra những lời này, toàn bộ khán đài đều xôn xao lên, cái người Richard này cũng thật là quá ngông cuồng.

Vẻ mặt Lâm Mạc Huy lạnh lùng: "Xem ra, thật sự mày muốn phân rõ sống chết với tao?" "Được, hôm nay, tao muốn cái mạng chó của mày!"

Richard cười như điên: "Tùy mày đấy?" "Chịu chết đi!"

Richard gầm lên giận dữ, nâng chân lên và đá về phía Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy nghiêng mình tránh được, cú đá này của Richard trực tiếp đá vào cọc gỗ bên cạnh võ đài.

Lần này, tất cả các cọc gỗ đều bị đá gãy. Cảnh tượng rất nhiều tiếng hô hào kinh ngạc.

Những cọc gỗ này có thể là rất to, dày, rốt cuộc sức mạnh của một cú đá này của Richard kinh khủng đến mức nào?

Vẻ mặt của Trương Khiêm tràn đầy sự sắc ý, và màn trình diễn của Richard khiến cho anh ta rất hài lòng.

Richard đánh một đón không trúng, quay người lại với một cú đánh cùi chỏ khác, đánh thẳng vào đầu của Lâm Mạc Huy.

Ai mà ngờ cú đánh cùi chỏ của anh ta vừa đánh ra được một nửa đã bị Lâm Mạc Huy dùng một tay chặn lại.

Ngay sau đó, cả người Lâm Mạc Huy hơi trùng xuống, chân phải chạm xuống đất, gót chân ma sát với mặt đất, phát ra một tiếng kít chói tai.

Sau đó, Lâm Mạc Huy xông thẳng ra, giống như một quả đạn pháo, trực tiếp đánh về phía Richard.

Richard căn bản là không kịp né tránh, bị vai Lâm Mạc Huy lập tực đập thẳng vào ngực. Richard chỉ cảm thấy như thể mình đã bị đụng vào một chiếc xe tải lớn phi nhanh.

Cả người anh ta bay rơi ra ngoài, đụng vào làm đứt cả dây thừng ở hai bên võ đài, nặng nề ngã xuống đất, sau đó còn trượt về phía sau mười mấy mét, đến lúc này mới dừng lại.

Lần này, cả khán đài giống như chết lặng. Một lúc sau, không biết là ai đã sợ hãi kêu lên một tiếng: "Richard... Richard chết!"

Một tiếng thét lên, cả khán đài đều phải sợ hãi.

Trương Khiêm sốt ruột hét lên: "Làm sao có thể?" "Các võ sĩ Muay Thái có khả năng chịu đón mạnh mẽ!" "Làm sao chết ngay lập tức được?" Lúc này, Hoắc Đông đã chạy tới rồi.

Anh ta nhìn thấy Richard nằm trên mặt đất, cả mũi và miệng đều chảy máu, sau đó kiểm tra lại một lần nữa, sắc mặt của anh ta thay đổi đột ngột. "Ông Chiêu, anh ta chết thật rồi!" "Hầu như tất cả xương khớp trên cơ thể đều bị gãy!" "Lục phủ ngũ tạng đoán không chừng đều đã thủng hết cả, nếu không, sẽ không thì mồm vãi mũi sẽ không chảy máu!"

Hoắc Đông kinh sợ kêu lên.

Lần này, cả khán đài còn xôn xao hơn nữa. Vừa rồi có người nói rằng Richard đã chết, nhưng bọn họ còn tưởng rằng là nhìn lầm.

Bây giờ Hoắc Đông đã đích thân kiểm tra, vậy thì dám chắc không phải là giả.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy trên võ đài, ai có thể đoán được Lâm Mạc Huy trông có vẻ bình thường thế này lại có sức mạnh đáng sợ như thế.

Bên dưới võ đài, sắc mặt của Lý Đôn Văn và Lý Nhược Vũ đều trắng bệch ra.

Đặc biệt là Lý Nhược Vũ, lần này thì anh ta đã hoàn toàn hiểu rõ vừa rồi Lâm Mạc Huy ra tay với anh ta hoàn toàn là giơ cao đánh khẽ.

Nếu không thì bộ xương già này của anh ta đoán không chừng có thể đã bị trực tiếp đập tan ra

Hai mắt của Lâm Chiêu sáng lên, kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy trên võ đài.

Một lúc sau, ông ta mới hạ thấp giọng nói: "Bát Cực quyền, Thiếp Sơn Khảo!" "Người trẻ tuổi kia làm sao có thể luyện được cả Vịnh Xuân quyền và Bát Cực quyền?"

Hạ Vũ Tuyết thì lại vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: "Bố nuôi, có phải Lâm Mạc Huy thắng rồi hay không?" "Có phải là không cần đánh nữa phải không?" "Kim cương chử này này có thể đưa cho Lâm Mạc Huy, đúng không?"

Lâm Chiêu chậm rãi gật đầu.

Quy tắc của trại Ngô chính là như vậy, phân định thắng thua ngay trên võ đài.

Có thể đánh thắng thì không ai nói được điều gì!

Mặc dù Lư Trung Trạch không ra tay, nhưng tất cả những gì anh ta có bây giờ chỉ là may mắn.

Cũng may những người bên anh ta không lên võ đài, nếu không thì, kia chẳng phải là người đã chết sao!

Và, bây giờ xem ra Lâm Mạc Huy này thực sự không hề đơn giản.

Nhân vật như này tốt hơn hết là nên bớt khiêu khích, châm chọc!


Về phần đám người Triệu Nhã ở phía xa thì hoàn toàn trợn tròn mắt.

Trước đó, bọn họ còn tưởng rằng Lâm Mạc Huy chết chắc, nhưng ai có thể ngờ được, mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Hoàng Vĩnh Văn giọng run run: "Cái này... cái này làm sao có thể?" "Ngay lập tức đánh chết người ta, cái này mà là đánh đấm không thật sao?"

Viên Phong buột miệng chửi rủa: "Con mẹ nó đầu óc anh bị con lừa đá đi mất rồi à?" "Anh đã thấy ai dùng tính mạng để đánh đấm giả chưa?" "Còn nữa, không phải vừa rồi anh đã nhìn thấy rồi đó sao?" "Cái tên này bị đánh văng ra ngoài, dây thừng bên ngoài kia còn bị đụng vào đứt hết, còn bay ra ngoài mười mấy mét, trượt xa trên mặt đất như vậy." "Cái này còn kinh khủng hơn cả bị một chiếc xe tải đâm vào nữa đấy!"

Triệu Nhã nhìn về phía Mạc Luân: "Điều này... đây là điều mà sức người có thể làm được hay sao?"

Giờ phút này, Mạc Luân đã sắp sụp đổ: "Điều này căn bản là không thể!" "Chuyện này làm sao có thể?" "Một người sao có thể đánh cho người khác bay xa như vậy?" "Tôi... Tôi chưa bao giờ nghe nói qua, cho dù là Tyson cũng không làm được mà!"

Triệu Nhã nhất thời im lặng.

Bây giờ cô ta đã hiểu rõ Lâm Mạc Huy thật sự không phải người bình thường mà

Cuối cùng không còn ai muốn lên võ đài nữa, cái lò luyện đan này thuộc về Lâm Mạc Huy.

Buổi đấu giả kết thúc, Hạ Vũ Tuyết vui vẻ chạy tới, ôm cánh tay Lâm Mạc Huy không buông.

Lâm Mạc Huy không có cách nào gây khó dễ với cô ấy, chỉ có thể để mặc cho tự bỏ ra.

Trong một chốc lát vừa rồi, cô gái bé nhỏ này có thể đã bị dọa cho phát sợ.

Không lâu sau đó, Hoắc Đông tìm gặp

Lâm Mạc Huy, đi ra sau trả tiền cho anh. Ra phía sau, Lâm Chiêu đang ngồi trong phòng khách.

Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông mập mạp, cười ha hả giống như một vị Phật đang cười.

Nhìn thấy Lâm Mạc Huy, lần đầu tiên Lâm Chiêu thể hiện ra vẻ tôn trọng, cũng theo đó đứng lên. "Cậu Lâm, chiêu Thiếp Sơn Kháo vừa rồi quả thực không hề đơn giản chút nào!"

Lâm Mạc Huy cười nhạt gật đầu, chào hỏi vài câu, Lâm Chiêu giới thiệu tên mập mạp với Lâm Mạc Huy. "Tên anh ta là Phùng Béo, chính là người bán cái kim cương chử đó." "Giá đấu cuối cùng của chúng tôi là sáu trăm sáu mươi lăm triệu đồng, nhưng Phùng Béo muốn làm bạn với cậu." "Cho nên, ông ấy nói, cậu chỉ cần đưa năm trăm hai mươi lăm triệu đồng là được rồi!"



Bình Luận (0)
Comment