Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 422.4 - Chương 422.423

422: Chị vẫn nợ chúng tôi 56 tỷ


Ngay sau khi câu nói này cất lên, tất cả mọi người trong nhà đều bị sốc.

Phương Như Linh mở to hai mắt: “Cái... cái gì?” “Một đồng cũng không cần sao? Vậy thì ông ta cần cái gì?”

Lâm Mạc Huy đáp: "Ông ấy không muốn gì cả. Ngày mai mọi người chỉ cần tới ký xác nhận hòa giải là được rồi, không cần mang theo gì nữa."

Phương Như Linh sững sờ: "Chuyện này... chuyện này sao có thể “Lúc trước không phải ông ta đòi 5,6 tỷ sao? Bây giờ... tại sao bây giờ ông ta lại không cần tiền nữa?"

Tất nhiên Lâm Mạc Huy không thể nói cho bà ta biết sự thật, chỉ có thể thản nhiên giải thích: “Hôm đó, người đã phẫu thuật cho ông ấy chính là viện trưởng Đức, bạn của cháu"

Mọi người chợt hiểu ra.

Phương Như Nguyệt lại gật gật đầu: "Lâm Mạc Huy, cậu làm ở bệnh viện xem ra cũng có chút tác dụng. Có thể quen được nhiều bác sĩ, đúng là một điểm tốt. Chuyện lần này, cậu xử lý tốt làm.

Phương Như Linh cũng vui mừng khôn xiết, hết lời khen ngợi Lâm Mạc Huy. Thực sự thái độ của cô với anh đã không còn như trước, luôn luôn cảm thấy nhìn anh không vừa mắt. Lâm Mạc Huy cũng không thèm để ý tới lời khen có phần giả tạo này, anh chỉ là muốn giúp Hứa Thanh Mây lấy lại thể diện mà thôi.


Sau khi trò chuyện một lúc, Phương Như Linh đứng dậy và chuẩn bị về nhà.

Lúc này, Ngô Phi Điệp lại có chút do dự.

Cô kéo áo của Phương Như Linh và nói nhỏ: “Mẹ, vẫn còn chưa xong mà

Phương Như Linh sửng sốt một chút: "Làm sao vậy? Không phải cậu ta đã nói ngày mai chỉ cần trực tiếp tới ký xác nhận là được rồi sao. Tại sao lại chưa thể kết thúc?

Ngô Phi Điệp liếc nhìn Hứa Thanh Mây, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ quên rồi à? Chị Thanh Mây từng nói, cho dù cuối cùng cần tới bao nhiêu tiền để có thể giải quyết, chị ấy cũng sẽ đưa cho chúng ta 5,6 tỷ “Chị ấy còn chưa đưa tiền, làm sao chúng ta có thể rời đi được?"

Nghe đến đây, Hứa Thanh Tuyết là người đầu tiên chửi bởi: “Ôi trời, chuyện này mà cũng nói ra được. Cô... sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy?” “Tối hôm qua họ chỉ đòi có 5,6 tỷ nhưng do nhà cô cố ý gây sự khiến số tiền tăng lên 10,6 tỷ. Cuối cùng người nhà chúng tôi phải xấu hổ vác mặt đi cầu xin người ta. “Cuối cùng chúng tôi cũng có thể giải quyết ổn thỏa, không tốn một đồng một xu nào. Các người không những không cảm ơn, vậy mà còn đòi tiền ngược lại chúng tôi?" “Cô... ngần ấy năm ở nước ngoài ô không học được cái gì ra hồn, chỉ học được thỏi mặt dày không biết xấu hổ này hay sao?”

Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy cũng rất sửng sốt. Bọn họ thực sự chưa từng thấy qua một người không biết xấu hổ như vậy.

Ngô Phi Điệp gân cổ tức giận nói: "Cái gì, tôi nói sai gì sao? Tối hôm qua chính chị ấy đã hứa, cuối cùng dù có cần bao nhiêu tiền cũng sẽ đưa chúng tôi 5,6 tỷ. Bây giờ tôi cũng không hề đòi hơn, như vậy thì có gì sai chứ?"

Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: “Nhảm nhí “Tối qua chúng tôi đã hứa đưa ra 5,6 tỷ, vậy tối nay mấy người còn tới đây làm gì? Chẳng phải là do 5,6 tỷ không đủ nên mới chạy tới khóc lóc nhờ chúng tôi giúp đỡ hay sao?” “Bây giờ không cần tới 5,6 tỷ cũng có thể giải quyết, mấy người liền lập tức trở mặt không nhận người thân, còn đòi tiền chúng tôi ư?" "Còn có thể có người giống có trên đời này sao? Cô tự mình gây chuyện, sau đó chúng tôi phải thay cô giải quyết từ đầu đến cuối. Kết quả, cô còn muốn tranh thủ cơ hội này kiếm tiền? "Ngô Phi Điệp, có thực sự không biết xấu hổ sao?

Phương Như Linh cũng xấu hổ: "Phi Điệp, đừng nói nhảm nữa. “Chuyện này rốt cuộc đã được giải quyết êm đẹp, con nên cảm ơn mọi người đi."

Ngô Phi Điệp vẻ mặt hoàn toàn không bị thuyết phục. "Tôi hôm qua chẳng phải đã viết giấy rồi sao? Chị ấy đã hứa đưa chúng tôi 5,6 tỷ “Nếu như không thể đưa tiền, nhẽ ra ban đầu không nên viết giấy. Bây giờ mấy người nói như vậy, là đang muốn quỵt tiền phải không?" “Vì vậy tôi mới nói, mấy người cứ ở mãi Việt Nam, mãi mãi không hiểu được giá trị pháp lý của những thứ giấy tờ các người viết ra.

Phương Như Linh cũng tức giận, trực tiếp kéo Ngô Phi Điệp ra khỏi cửa. “Thanh Mây, cháu đừng quan tâm đến con bé. Dì sẽ dạy dỗ lại nó cẩn thận.

Phương Như Linh hét lên vài câu rồi kéo theo Ngô Phi Điệp, vội vàng chạy khỏi.

Ngô Phi Điệp vẫn không cam lòng, sau khi lên xe liền thờ đầu ra ngoài hét lớn: "Hứa Thanh Máy, chứng cứ chị viết ra vẫn nằm trong tay tôi. Tự chị nhìn rồi làm theo đi.”

Hứa Thanh Mây cả người run lên, tức giận nhìn Phương Như Nguyệt: “Mẹ, đây là cháu gái của mẹ đấy." “Mẹ nhìn đi, tự mình nhìn xem. Chúng con đã giúp đỡ họ biết bao nhiêu, kết quả là cô ta lại đối xử với chúng con như thế nào đây?”

Phương Như Nguyệt trông vô cùng xấu hổ: “Ồ, Thanh Mây,

Phi Điệp vẫn còn là một đứa trẻ” “Tính cách của trẻ con, như vậy cũng là bình thường, tại sao con phải tính toán với con bé làm gì. Con là chị, nhường nhịn em một chút cũng đầu vấn đề gì.”

Hứa Thanh Máy trợn to mat: “Cô ta vẫn chỉ là một đứa trẻ ư? Hai mươi mấy tuổi rồi, còn trẻ con đến thế nào được nữa? Trong mat mẹ, phải bao nhiêu tuổi mới được coi là người lớn đây?"

Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Tại sao con lại nói kiểu đó với mẹ. “Không phải con bé vẫn trẻ hơn con hay sao? Con cũng đã trưởng thành như vậy rồi, còn đi so đo với một đứa em họ làm gi?"

Hứa Thanh Mây tức giận đến không nói được lời nào, chỉ đi về hưởng Lâm Mạc Huy rồi cùng nhau đi lên lầu. Ngày hôm sau, gia đình nhà họ Ngô chạy đến tìm Đô Kiến

Bình và ký vào lá thư xác nhận.

Phương Như Nguyệt đã vì họ mà cũng phải chạy vạy một hồi, lợi dụng các mối quan hệ và mất một số tiền không hề nhỏ mới có thể giúp Ngô Tân Bình tại ngoại.

Sau sự việc này, nhà họ Ngô đã có thể yên bình được vài ngày.

Ngô Tân Bình và Ngô Phi Điệp cũng đã mấy ngày không đến nhà họ Hứa, giúp cả gia đình có được một khoảng thời gian yên tĩnh.

Tuy nhiên, Hứa Thanh Tuyết thông qua một số người bạn mà đã nghe được chút thông tin. Ngô Phi Điệp đi tới đâu cũng rêu rao, nói rằng Hứa Thanh

Mây nợ cô 5,6 tỷ. Hơn nữa cô ta còn nói sớm muộn gì cũng phải tới gặp Hứa Thanh Mây và yêu cầu có trả lại số tiền này. Vì điều này, Hứa Thanh Mây tức giận đến mức cãi nhau với Phương Như Nguyệt một lần nữa.

Cuối cùng cuộc tranh luận của hai người cũng không có kết quả, Hứa Thanh Mây chỉ có thể tiếp tục mặc kệ.

Đối với gia đình này, Hứa Thanh Mây hiện tại cũng xem như bất lực rồi.

Cũng may là trong khoảng thời gian này hai người họ không về nhà nữa, nếu không Hứa Thanh Mây sợ rằng không thể không trở mặt với bọn họ.

Trong thời gian này, Lâm Mạc Huy chủ yếu ở trong khu biệt thự Đảo Xanh. Bệnh nhân hiện tại của anh vẫn đang ở trong biệt thu. Hiện tại, Lâm Mạc Huy có nhiều thời gian hơn nên anh tự tay nấu cơm cho cô mỗi ngày.

Hơn nữa, tình hình của bệnh nhân này cuối cùng đã thay đối. Các ổ áp-xe và mụn nước trên cơ thể cô bé hiện đang dẫn se lai.

Sáng nay, ngay khi Lâm Mạc Huy vừa đến cổng biệt thự Đảo


Xanh, anh đã nhìn thấy viện trưởng Đức và vợ ông ấy đang đứng ở cổng Hai người này thỉnh thoảng sẽ tới kiểm tra tình hình của người bệnh. Hoàn toàn có thể nhận ra, hai vợ chồng họ đối xử với bệnh nhân này rất tốt.

Có thể là do con gái của họ đã không còn và bây giờ họ coi như bệnh nhân là con gái của họ. “Anh Mạc Huy, thực xin lỗi. Tôi lại phải làm phiền anh!” Viện trưởng Đức xin lỗi.

Lâm Mạc Huy cười nói: “Viện trưởng Đức, ông khách sáo rồi. Có gì mà gọi là phiên phức chứ."

Viện trưởng Đức cười hỏi: “Mà, tình hình của cô b bây giờ thế nào rồi?"

Lâm Mạc Huy: "Tôi cũng đang định nói với ông rằng gần đây sức khỏe của cô ấy đã tiến triển rất nhiều. Lát nữa hai người tận mặt nhìn sẽ thấy

Viện trưởng Đức và vợ vui mừng khôn xiết, vội vã đi theo Lâm Mạc Huy vào bên trong khu biệt thự Đảo Xanh, Khi mấy người vào tới nơi, Lâm Mạc Huy vừa mở cửa liền thấy bệnh nhân đang ngồi trên ghế sô pha.

Sau một khoảng thời gian ở chung, cô trở nên ít cảnh giác và sợ hãi hơn đối với Lâm Mạc Huy.

Bên cạnh đó, cô đã dẫn có được cảm giác an toàn, ít nhất là ngày nào cũng không phải thu mình trong góc phòng.

Nhìn thấy ba người Lâm Mạc Huy đi vào, cô lập tức đứng lên, ánh mắt có chút xấu hổ nhưng cũng có chút vui mừng. Bà Trinh, vợ viện trưởng Đức liên bước nhanh tới: "Ngọc

Mạn, châu thấy thế nào?" “Bác nghe Mạc Huy nói rằng sức khỏe của cháu đã khá lên rất nhiều, có đúng không?"

Sau khoảng thời gian điều trị này, bệnh nhân đã bớt sợ hãi Lâm Mạc Huy hơn nhiều, và cuối cùng cũng chịu nói ra tên của mình là Ngọc Mạn.

Chỉ là khi Lâm Mạc Huy hỏi về thân thể của cô cũng như những người trong gia đình, cô đã không nói thêm gì. Hơn nữa, trong mắt cô hiện lên sự sợ hãi và tức giận, thực không biết phía sau còn có câu chuyện đáng sợ đến mức nào. Ngọc Mạn nhìn Lâm Mạc Huy, rồi nhìn viện trưởng Đức, sau đó đột nhiên đưa tay ra. Bà Trinh nhìn kỹ hơn, và sắc mặt của bà ngay lập tức thay đối.

Chương 423


Trêu Chọc Hạ Vũ Tuyết ở phía sau, viện trưởng Đức cũng mở to mắt kêu lên: “Chuyện này... chuyện này... chuyện này sao có thể chứ?" Hai cánh tay của Ngọc Mạn giờ mịn màng như ngọc, các vết áp xe và mụn nước trước đây giờ đã biến mất không dấu vết

Làn da của cô ấy giống như da em bé, tràn đầy sức sống. Bên cạnh đó, da của cô ấy rất trắng, so với tình trạng lúc trước thì có thể nói là đối lập hoàn toàn.

Bà Trinh và viện trưởng Đức đã bị sốc.

Họ cũng biết được từ Lâm Mạc Huy rằng bệnh nhân này là một cô gái. Có điều, lúc trước họ không chỉ không thể phân biệt được cô là nam hay nữ, mà việc biết được làn da của cô vốn dĩ lại đẹp như vậy cũng là điều không thể. Lâm Mạc Huy nói: “Tình trạng của cô ấy đang được cải thiện. Hiện tại chỉ có phần da ở cánh tay đã trở lại như cũ. “Sau một thời gian, cả cơ thể của cô ấy cũng có thể bình phục trở lại. Tới lúc đó, hai người có thể đưa cô ấy ra ngoài chơi."

Bà Trinh đầy kinh ngạc: "Thật sao? Ngọc Mạn... Ngọc Mạn sẽ trở nên rất xinh đẹp, đúng không?"

Ngọc Mạn ánh mắt ngượng ngùng, yên lặng nhìn Lâm Mạc

Lâm Mạc Huy cười tủm tỉm. "Đương nhiên rồi."

Huy.

Bà Trinh vui mừng khôn xiết: "Hay quá! Ngọc Mạn à, khi nào cháu khỏi bệnh, dì sẽ dẫn cháu đi chơi, mua quần áo đẹp cho cháu, cho cháu ăn thật nhiều đồ ăn ngon. Được không?"

Viện trưởng Đức rơm rớm nước mắt, ông nghĩ đến đứa con gái yếu mệnh của mình, đột nhiên xúc động một cách không thể giải thích được.

Lâm Mạc Huy gọi vện trưởng Đức và ra hiệu cho ông cùng anh đi ra ngoài.

Đi đến khu vườn, viện trưởng Đức thì thào: "Anh Mạc Huy, có chuyện gì vậy?"

Lâm Mạc Huy nói: "Tôi muốn phiên ông tìm giúp tôi một ít thông tin

Viện trưởng Đức ngạc nhiên, chuyện gì mà thần bí vậy? "Anh Mạc Huy, đừng ngại. Có gì cần anh cứ nói đi Viện trưởng Đức lập tức nói.

Lâm Mạc Huy: "Viện trưởng Đức, ông có mạng lưới quan hệ khả tốt ở các bệnh viện lớn ở thành phố Hải Tân “Tôi muốn ông giúp tôi tìm thêm một số trường hợp bệnh nhân đặc biệt, đó là những trường hợp mà các bệnh viện không thể phát hiện ra tên bệnh cũng như không thể điều trị được

Viện trưởng Đức lập tức cả kinh: "Anh Mạc Huy, anh muốn cứu bọn họ sao?” “Tuyệt quá! Anh đã ra tay, bất kể bệnh tật gì cũng sẽ không phải là vấn đề lớn. Thật là may mắn cho những bệnh nhân ở thành phố Hải Tân."

Lâm Mạc Huy cười nhẹ, mục đích của anh cũng không phải là chữa bệnh cứu cả thiên hạ. Dù sao thì hiện tại anh không có năng lực làm được điều này.

Những gì anh làm là có liên quan đến Ngọc Mạn, anh thực sự muốn điều tra ra ai là người đang tìm kiếm Ngọc Mạn. Viện trưởng Đức và vợ ăn trưa ở đây, sau đó họ miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Ngọc Mạn và ra về.

Ngọc Mạn đứng bên cửa sổ nhìn Lâm Mạc Huy tiền họ đi, trong mắt có chút lưu luyến.

Cô gái này cuối cùng cũng có thể cảm thấy như ở nhà.

Hai ngày nữa trôi qua. Đúng lúc này, Lâm Mạc Huy đang đi làm thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Phương Như Nguyệt. "Lâm Mạc Huy, những gì cậu đã hứa với chủ hai, cậu định làm như thế nào?"

Lâm Mạc Huy không khỏi nhíu mày: “Con đã hứa với ông ấy điều gì vậy?"

Phương Như Nguyệt khó chịu: “Tên nhóc này, cậu quên rồi sao?" “Công ty của chủ hai có hợp tác với công ty của Tổng Lan Ngọc. Bay giờ, chủ hai của cậu đang nằm toàn quyền phụ trách dự án mới. Nếu không thể làm tốt, chủ hai của cậu sẽ phải bị đuổi ra khỏi công ty. "Cậu đã hứa những gì, tại sao cậu không thực hiện?” Nghe tới đây, Lâm Mạc Huy mới chợt nhớ ra những gì Phương Như Nguyệt đang muốn nhắc tới.

Lúc đó anh chỉ thuận miệng nên chấp nhận sẽ giúp đỡ, nhưng thực sự thời gian gần đây anh vẫn khá bận, không thể đến gặp Tổng Lan Ngọc. Không ngờ, Ngô Trung Kiên lại nhớ rõ như vậy.

Lâm Mạc Huy: "Vậy con sẽ tìm thời gian thích hợp để liên lạc với Lan Ngọc

Phương Như Nguyệt lập tức nói: "Không cần." “Chủ hai của cậu đang ở đây với tôi rồi, vừa vặn bây giờ chú ấy cũng có thời gian. Tôi sẽ bảo chú ấy tới gặp cậu ngay lập tức. Cậu đưa chú ấy tới Tập đoàn Vân Hải cùng nói chuyện với Tổng Lan Ngọc đi. Cho dù thế nào cũng phải lấy được dự án này về cho chủ ba của câu

Lâm Mạc Huy còn chưa kịp nói gì thêm, Phương Như Nguyệt đã cúp điện thoại

Lâm Mạc Huy tỏ vẻ bối rối. Như thế nào gọi là phải có được dự án bằng mọi giá?

Anh vốn không biết dự án này lớn đến mức nào,hay tình huống ra sao, tại sao anh lại phải yêu cầu Tổng Lan Ngọc ký hợp đông? Tuy nhiên, anh cũng biết rằng thật vô ích nếu tiếp tục tranh luận với Phương Như Nguyệt. Dường như trong mắt bà, hễ là có quen biết thì đều sẽ sẵn sàng giúp đỡ.

Còn việc cần giúp là gì, thì bà hoàn toàn không cần quan tâm tới.

Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Mạc Huy vẫn quyết định gọi cho Tổng Lan Ngọc trước để tìm hiểu một số chi tiết.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói có chút lười biếng của Tổng Lan Ngọc truyền đến: "Anh Mạc Huy, hôm nay sao anh lại có thời gian rảnh rồi mà gọi cho tôi vậy?"

Giọng điệu vừa uể oải lại có chút ngọt ngào nũng nịu, cứ như thể có đang trò chuyện với người thân thiết nhất.

Lâm Mạc Huy lúng túng cười và nói sơ bộ với cô một lần về tình hình hiện tại.

Tổng Lan Ngọc thở dài: “Ô, hóa ra là vì chuyện làm ăn ư? Tôi còn tưởng rằng anh gọi cho tôi là vì nhớ tới tôi cơ đấy

Làm Mạc Huy nhất thời không nói nên lời.

Tổng Lan Ngọc cười khúc khích bên kia điện thoại: “Được rồi, tôi chỉ đùa với anh thôi. Công ty Warren mà anh đang nói tới, tôi có biết. Anh muốn hỏi gì sao?”

Lâm Mạc Huy nói: “Tôi chỉ muốn hỏi, lần hợp tác này có quan trọng không?"

Tổng Lan Ngọc. "Cũng không quan trọng lắm. Thực sự thì cũng có ảnh hưởng chút ít đến cục diện của công ty sau này, nhưng cũng không quá nhiều." “Nếu anh muốn tôi ký hợp đồng với Warren, cũng không phải vấn đề lớn.” ký hợp đồng với Warren, điều đó không sao." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Lâm Mạc Huy thở dài, và nói về tình hình hiện tại của chính mình.

Tổng Lan Ngọc nghe xong, cô khẽ nói: "Anh Mạc Huy, anh thật tốt với Hứa Thanh Mây. Người nhà cô ấy đưa ra yêu cầu quả đáng như vậy mà anh cũng có thể đáp ứng họ."

Lâm Mạc Huy bất lực thở dài: “Cũng không còn cách nào khác, tôi không thể làm cho Thanh Mây xấu hổ" Tổng Lan Ngọc cũng thở dài: "Hửa Thanh Mây thật là may mắn khi có thể tìm được một người như anh “Thôi được rồi, vì anh cũng đã có lời, dự án này thực sự không thành vấn đề. Chỉ cần công ty Warren đó không đưa ra một cái giá quá vô lý, có thể nói chuyện"

Lâm Mạc Huy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy một lát nữa chúng tôi tới đó nhé.

Tổng Lan Ngọc cười khúc khích "Được rồi. Tôi sẽ ở công ty đợi anh

Không lâu sau khi anh đặt điện thoại xuống, Ngô Trung Kiên cũng vội vàng chạy tới. Ông ta cau mày trước tiên, nhìn xung quanh rồi cong miệng nói: "Lâm Mạc Huy, phòng làm việc của cậu cũng quá đơn sơ thi phải “Cậu phải tới xem công ty chúng tôi. Cho dù là lãnh đạo nhỏ thì phòng làm việc cũng được bài trí rất đẹp mắt. Xem ra, đãi ngộ ở bệnh viện này thực sự kém xa so với công ty nước ngoài.

Lâm Mạc Huy cũng không muốn tranh luận với ông ta, gật đầu lia lịa "Vâng, phải rồi." Ngô Trung Kiên rất hài lòng, ông ấy mỉm cười và nói: "Đợi tới khi hợp đồng lần này được ký kết, tôi sẽ chuyển cậu tới công ty của chúng tôi. Tới lúc đó, cậu sẽ không phải ngôi trong cái văn phòng cũ rích xấu xí này nữa

Lâm Mạc Huy mỉm cười, cũng không bày tỏ ý kiến gì.

Tất nhiên anh ấy sẽ không đến công ty của Ngô Trung Kiên. Lâm Mạc Huy cũng biết rõ tính cách của Ngô Trung Kiên, nếu anh ấy thực sự đến đó, khác nào tự tìm đường chết.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói: “Cút ngay!

Lâm Mạc Huy cau mày, đây chẳng phải là giọng của Hạ Vũ Tuyết sao, ai đã khiến cô ấy tức giận?

Lúc này, Ngô Tân Bình bước vào với một nụ cười toe toét "Ôi, mỹ nhân, sao em lại tức giận như vậy? Tôi chỉ đùa với em chút thôi. “Nào, để tôi tự giới thiệu Tôi tên là Ngô Tân Bình, mời ở nước ngoài trở về. Bố tôi là tổng giám đốc chi nhánh Việt Nam của công ty Warren “Tôi không rành về tình hình trong nước. Hay là, em bỏ ra chút thời gian, dẫn tôi ra ngoài đi dạo một chút.

Lâm Mạc Huy không biết phải nói gì, tại sao Ngôn Tân Bình lại theo tới đây. Hơn nữa anh ta còn dám quấy rối Hạ Vũ Tuyết, đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Quả nhiên, bên ngoài truyền tới một tiếng tát lớn vào mặt, kèm theo lời chửi măng của Hạ Vũ Tuyết: "Tôi không quan tâm anh đến từ đâu! Anh cút ngay khỏi đây cho tôi! Đừng để tôi phải nhìn thấy anh một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment