**********
Phương Ngọc Đức vội xua tay: "Phi Điệp, sao em có thể nói như vậy chứ?" "Anh tuyệt đổi tin tưởng em!" "Nhưng, dù sao đó cũng là chị họ và anh rể của em: "Anh không thể để bạn có thể có được với họ cho tôi
Ngô Phi Điệp đột nhiên chế nhạo: "Ông xã, anh cho rằng bạn họ coi em như người thân sao?" "Em và họ đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi" "Bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần nói cho em biết em nhất định sẽ đứng về phía anh!"
Advertisement
Phương Ngọc Đức cảm động năm tay Ngô Phi Điệp: "Phi Điệp, em thật tốt với anh." "Kiếp này gặp được em, cả đời anh không hối hận!"
Ngô Phi Điệp cười khúc khích và nhào vào vòng tay của Phương Ngọc Đức. Cả hai ôm nhau một lúc Phương Ngọc Đức mới nói ra suy nghĩ của mình.
Advertisement
Vào buổi tối, Ngô Phi Điệp rời nhà nhà họ Phương và chạy nhanh đến dinh thự Thịnh Vượng.
Phương Như Nguyệt ở nhà một mình bận bịu nấu nướng.
Phương Như Nguyệt vui mừng khôn xiết khi thấy Ngô Phi
Điệp đi tới. "Phi Điệp, cháu đến rồi." "Chưa ăn cơm chứ, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?" Ngô Phi Điệp thay đổi vẻ lười biếng thường ngày, trực tiếp chạy vào phòng bếp: "Vâng ạ." "Dì hai, để cháu giúp dì.
Phương Như Nguyệt vô cùng ngạc nhiên.
Ai cũng biết, Ngô Phi Điệp chưa bao giờ vào bếp kể từ khi cô ta trở lại đây, và cũng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì.
Vào các ngày trong tuần, Ngô Phi Điệp đến đây, nằm trên ghế sofa và nghịch điện thoại, hoặc chỉ ngâm mình trong bể bơi. Hôm nay, có ta thực sự đến để giúp bà ta nấu ăn, điều này chưa từng xảy ra.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này rốt cuộc đã trưởng thành rồi sao? Phương Như Nguyệt trông có vẻ nhẹ nhõm và xua tay: " Ay ya, cháu vất vả cả ngày, chắc hản mệt lắm rồi." "Việc nhỏ này, dì tự mình làm được
Ngô Phi Điệp không đồng ý chút nào, cô ta nhất quyết ở trong bếp làm giúp.
Phương Như Nguyệt không cách nào từ chối, chỉ đành để cô ta giúp cắt rau.
Ngô Phi Điệp bận bịu một hồi, nhân lúc Phương Như Nguyệt không để ý, cô ta lặng lẽ lấy trong người ra một cái bình sử, đổ một ít bột từ binh sử vào trong đĩa.
Sau đó, cô ta lấy đũa khuấy vài lần, bột đó liền biến mất.
Phương Như Nguyệt hoàn toàn không để ý đến hành động của Ngô Phi Điệp, vẫn đang bận rộn dọn bữa tối.
Cùng lúc đó, một người đàn ông có vóc dáng thấp bé và đầu tóc bù xù đang ngồi trong một căn phòng bí mật tối tăm trong khuôn viên gia tộc nhà họ Phương. Một vài chiếc đĩa được đặt trước mặt người đàn ông, bên trong những chiếc đĩa là một ít thịt đẫm máu mà anh ta đang ngấu nghiến. Đột nhiên, cánh cửa mở ra, Phương Ngọc Đức bước vào với một nụ cười. "Ông chủ, tôi đã làm xong tất cả những gì ông phân phố" "Lọ thuốc, tôi đã giao cho người đáng tin cậy rồi." "Chỉ là Lâm Mạc Huy có y thuật tốt, ông có chắc chắn là anh ta sẽ không tìm được những loại dược này?" Người đàn ông không dừng lại, mà ăn hết một miếng thịt, sau đó ngẩng đầu lên. "Tôi sẽ nói lại lần nữa, đây là độc, không phải thuốc "Độc bảy vị là loại độc khó tìm ra nhất “Cho dù là tôi, nếu người khác cho tôi dùng loại này, tôi cũng không tìm được, huống chỉ là người ngoài
Phương Ngọc Đức tiếp lời: "Vì vậy, Lâm Mạc Huy không thể phát hiện được loại độc này?" Người đàn ông tự hào: "Tất nhiên "
Phương Ngọc Đức suy nghĩ một lúc: "Nhưng mà, y thuật của Lâm Mạc Huy rất tốt, có thể chữa lành ngay cả khi trúng độc. "Loại độc bảy vị này...
Người đàn ông trực tiếp xua tay: "Độc bảy vị này, không chữa được!" "Cái gọi là độc bảy vị là một loại độc được sinh ra bởi sự kết hợp của bảy loại độc khác nhau. "Độc ở Mộc Giang có hàng ngàn hàng vạn loại. Chỉ cần chọn ra bảy loại độc liền có thể hợp nhất thành một loại độc bảy vị." "Còn việc lựa chọn các loại độc khác nhau, phương pháp điều trị cũng khác nhau. "Vì vậy, có vô số loại độc bảy vị "Trừ khi người hạ độc ra tay cứu, nếu không, những người khác không thể biết phương pháp chữa trị loại độc bảy vị
Phương Ngọc Đức vui mừng khôn xiết: "Vậy thì loại độc bảy vị này, không phải rất mạnh sao?" "Nếu sử dụng loại độc bảy vị này, hạ độc Nam Bá Lộc thì...