Ba người Phương Như Nguyệt giương mắt ma nhìn. Nhưng vào lúc này, ngoài cửa hai người vội vàng chạy tới, chính là Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy.
Mới vừa đến nơi, Hứa Thanh Mây liền lo lắng hỏi: "Hiện tại thế nào rồi?" "Sao lại xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy?" "Phi Điệp, hiện tại Tân Bình thế nào rồi?" Ngô Phi Điệp liếc nhìn cô: "Hứa Thanh Mây, cô không cần giả vờ giả vĩnh mà quan tâm." "Chuyện của em trai tôi, còn chưa tới nhà họ Hứa các cô "Mấy người vẫn là nên nghĩ xem, làm thế nào bồi thường tổn quan tâm." thất này đi!"
Advertisement
Vừa rồi người nhà bên kia xông tới, mồm năm miệng mười kêu bọn họ bồi thường.
Mà bà cụ lúc nãy đã đứng lên, lại nằm dưới đất lần nữa, kêu r3n không ngừng.
Advertisement
Hứa Thanh Mây bối rối: "Mẹ, chuyện này.... Rốt cuộc làm sao vậy?" "Vì sao nhà họ xảy ra tai nạn giao thông, lại phải bồi thường cho chúng ta." "Mẹ, không phải là mẹ bằng lòng giúp họ giải quyết chuyện này sao?"
Phương Như Nguyệt cúi đầu không dám nói lời nào, chuyện ba mươi năm tỷ này, bà ta cũng không dám nói cho Hứa Thanh Mây.
Hứa Thanh Tuyết bực tức nói: "Chị, chị nghĩ gì vậy?" "Đám người kia chính là cố ý ăn vạ" “Cảm thấy chúng ta có tiền, cho nên muốn ăn vạ chúng ta. "Chuyện lần này, không có chút quan hệ với chúng ta l Lúc này người đàn ông cầm đầu nối giận: "Cái răm "Bà nội tôi có phải bị chồng cô đánh bị thương không? "Còn có, cái xe máy này có phải do nhà cô mua hay không?" "Xe máy của nhà cô xảy ra chuyện, các người còn không tỉnh bồi thường, còn đánh bà nội tôi bị thương, khoản này không tính với nhà các cô thì tính với ai hả?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Những người khác cũng đều giận dữ ồn ào. Hứa Thanh Mây hơi sửng sốt: "Cái gì... Chúng ta mua xe máy?" "Chúng ta mua xe máy lúc nào?"
Hứa Thanh Tuyết muốn nói nhưng bị Phương Như Nguyệt kéo lại.
Chuyện này nếu tiếp tục dây dưa, chuyện ba mươi lăm tỷ chắc chắn bị bại lộ.
Hoàng Kiến Đình cũng nháy mắt với Hứa Thanh Tuyết, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Lúc đang hỗn loạn, Lâm Mạc Huy cũng chạy tới. "Hiện tại sao rồi?"
Lâm Mạc Huy hỏi.
Ngô Phi Điệp vừa thấy Lâm Mạc Huy, lập tức nở nụ cười: "Ôi trời, đây không phải là anh rể sao!" "Sao anh tới đây? "Không phải nói mời cụ Phong giúp chúng ta sao?" "cụ Phong đâu?" "Anh đừng nói với tôi là bà cụ Phong bận không có thời gian qua đây đấy!"
Hứa Thanh Tuyết trừng Lâm Mạc Huy, bực tức nói: "Lâm Mạc Huy, đầu óc anh có bệnh à?" "Sao lại đồng ý giúp họ tìm cụ Phong chứ?" "Anh cảm thấy người nhà này sẽ cảm kích anh sao?" Lâm Mạc Huy: "Tôi không tìm cụ Phong mà!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nghe nói như thế, Phương Như Nguyệt lập tức tức giận, chỉ vào Lâm Mạc Huy la lên: "Lâm Mạc Huy, sao... sao cậu có thể như vậy?" "Cậu đáp ứng chuyện của người ta, sao có thể không làm?" "Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lời, sao... sao cậu lại là người như vậy?" "Vừa rồi tôi không nên gọi cho cậu!"
Lâm Mạc Huy: "Con không tìm cụ Phong, nhưng..." Ngô Phi Điệp trực tiếp ngắt lời anh: "Nhưng cái gì mà nhưng?" "Đời này của tôi, xem thường nhất chính là loại đàn ông này, nói không giữ lời, còn mượn cớ khắp nơi!" "Tôi đã sớm nhìn thấu loại rác rưởi như anh!" "Ngoài miệng thì đồng ý, trên thực tế căn bản không tìm cụ Phong, cố ý kéo dài thời gian, muốn hại em trai tôi có đúng không?" "Tôi cho anh biết, chuyện này không thể nào đâu!" "Bây giờ chúng tôi không cần cụ Phong rồi, chúng tôi đã có thần y tốt hơn, em trai tôi sẽ không xảy ra chuyện gì!" "Lâm Mạc Huy, mảnh khỏe này của anh, ở trước mặt chúng ta, căn bản không dùng được!" Lâm Mạc Huy cau mày lại, chán ghét mà nhìn Ngô Phi Điệp, anh không muốn nói thêm nữa. Vừa rồi mình đã coi như có lòng rồi, đặc biệt mời cụ Chánh tới giúp đỡ.
Anh không có ý định để người nhà này cảm kích mình, nhưng nhục mạ như vậy, đổi lại là ai cũng khó mà chấp nhận!