Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 512

Sắc mặt Phương Như Nguyệt nhìn có vẻ không vui lắm nhưng vẫn hỏi: "Tiền bồi thường là bao nhiêu?” Phương Như Linh: "Mười bảy tỉ... mười bảy tỉ năm trăm triệu đồng!”

Advertisement

Phương Như Nguyệt trợn to mắt: "Cái gì? Mười bảy tỉ năm trăm triệu? Em... em bắt chị trả mười bảy tỉ năm trăm triệu? Phương Như Linh cúi đầu thì thào: "Dạ... là mười bảy tỉ năm trăm triệu mỗi người.

Advertisement

Phương Như Linh sững sờ: "Mười bảy tỉ năm trăm triệu một người? Bốn người chết, vậy là bảy mươi tỉ! Em... em đang nói sáng cái gì thế hả? Chị lấy đâu ra bảy mươi tỉ đưa cho em!” Phương Như Linh cúi đầu, trầm giọng nói: “Chị, có thể có thể cần tám mươi tỉ.... Còn có một người khác bị thương phải bồi thường. Phương Như Nguyệt suýt chút nữa phun máu, đây là lời mà con người có thể nói ra sao?

Giây phút này, bà ta không thể không nhìn kỹ lại cô em gái ruột trước mặt Cô gái nhỏ nhiệt tình, giản dị mộc mạc trong kí ức đã không còn nữa, thay vào đó là một người phụ nữ ích kỷ hám hư vinh. Phương Như Nguyệt thở dài, quả nhiên, là người đều sẽ thay đối.

Bà ta xua tay: "Xin lỗi, chị không có tiền!”

Phương Như Linh lo lắng: “Chị hai, chị... nhà chị đáng giá mấy chục triệu! Công ty kia của nhà chị còn có giá trị thị trường hơn mấy nghìn tỷ đồng, còn có công ty dược liệu, hiệu thuốc dưới tên của chị, thậm chí, khu biệt thự kia của công ty xây dựng Lâm Mạc Huy nghe nói cũng trị giá hàng chục tỷ. Sao chị lại nói không có tiền?" “Em chỉ cần tám mươi tỉ năm trăm triệu, chỉ cần tám mươi tỉ năm trăm triệu mà thôi Chị ơi, giúp em với, cứu Tần Bình với Tháng bé còn nhỏ, nó không thể ngồi từ được! Nếu vào tù, đời này của tháng bé liên xong rồi!” Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Ngô Phi Điệp cũng lo lắng nói: “Dì Hai, chút tiền này đối với nhà dì mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng, đối với nhà con lại là tiền cứu mạng. Dì hai, mẹ con từng cho dì một nửa thu nhập của mình. Người xưa từng nói, sống trên đời phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải bảo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Bọn con cũng không phải muốn một nửa tài sản của nhà dì, nhưng số tiền ít ỏi này, dì... dì không có lý do gì để từ chối!”

Phương Như Nguyệt tức giận liếc nhìn bọn họ: “Lúc trước mẹ con giúp dì, dì rất cảm kích. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là dì sẽ giúp bà ấy vô điều kiện. Làm người, phải có lương tâm! Còn nữa, để tôi nói cho các người biết, nếu như chuyện này là các người làm đúng, thì cho dù gia đình tôi có tan nát, tôi nhất định cũng sẽ giúp đỡ các người." “Nhưng chuyện này, các người để tay lên ngực tự hỏi, các người làm như vậy có đúng không? Từ lúc các người trở về tới nay, rốt cuộc trong lòng các người có thái độ gì với tôi, chính các người tự rõ ràng. Lần trước Tân Bình lái xe tông phải người khác, nhà tôi phải bồi thường. “Chuyện của nhà họ Phương, ba mươi lăm tỷ kia, tất cả đều là do các người gây ra. Tôi luôn coi con như con gái để đối xử còn có thì sao? Các người vừa xem tôi như một tên ngốc có thể tùy ý lừa gạt vừa ghen tị với nhà chúng tôi, còn muốn lừa tiền của tôi. Các người hoàn toàn không coi tôi là người thân, lúc khó khăn mới tìm đến tôi." “Bây giờ các người có tư cách gì để yêu cầu tôi giúp đỡ, có tư cách gì để tôi đi bồi thường cho người ta hơn bảy mươi tỉ?” Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Những lời này khiến Phương Như Linh và Ngô Phi Điệp rơi vào im lặng. Một lúc sau, Ngô Phi Điệp mới nói nhỏ: "Dì Hai, chuyện lúc trước, con thật sự biết lỗi rồi. Sau này con chắc chắn sẽ sửa sai, consẽ không bao giờ làm những điều như vậy nữa. Con cầu xin dì, dì cứu Tân Bình với, chỉ một lần này nữa thôi có được không? Phương Như Nguyệt nhìn về phía Ngô Phi Điệp, khi nói, ảnh mắt của cô ta rõ ràng là lóe lên, thậm chí còn lướt qua một tia khinh thường. Có thể thấy lời xin lỗi của cô ta cơ bản không hề chân thành một chút nào.

Cô ta cố tình lừa dối Phương Như Nguyệt để lấy được khoản tiền bồi thường này, cô ta căn bản chưa bao giờ suy nghĩ lại những chuyện mình đã làm!
Bình Luận (0)
Comment