Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 522

**********

Một câu nói làm cho Hoàng Kim Lam nghẹn họng không trả lời được.

Một lúc lâu bà ta mới khẽ nói: "Nhà các người có tiền nên số tiền này đối với nhà các người mà nói không đáng kể chút nào!" Lâm Mạc Huy: “Dì không thể nói như thế “Tình cảm thân thích không thể đo được bằng tiến “Hơn nữa nhà chúng tôi có tiền cho nên chúng tôi chịu phần lớn nhất là tám mươi tỉ năm trăm triệu đồng" “Bây giờ ba mươi lăm tỷ năm trăm triệu chỉ là số lượng nhỏ, nếu như các người không giúp đỡ vậy thì hơi không hợp lý đúng không?" “Bố, mẹ, hai người cảm thấy thế nào?"

Advertisement

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng hiểu rõ ý của Lâm Mạc Huy nên hai người lập tức cười.

Hứa Đình Hùng lớn tiếng nói: “Con rể của tôi nói đúng!” “Chúng tôi chịu tám mươi tỉ năm trăm triệu đồng!" “Còn ba mươi tỷ năm trăm triệu đồng giao cho các người! “Tất cả mọi người đều là thân thích nên phải đối xử bình đẳng!” “Nếu như các người không góp đủ ba mươi lăm tỷ năm trăm triệu thì chúng tôi sẽ không bỏ ra tám mươi tỉ năm trăm triệu đông!”

Advertisement

Phương Như Nguyệt cũng liên tục gật đầu, cười giễu nhìn đám người Hoàng Kim Lam.

Bà ta biết những người này đều là quỷ keo kiệt nên họ đương nhiên không quan tâm tới chuyện để người khác phải bỏ tiền.

Thế nhưng nếu như muốn họ bỏ tiền thì sao họ có thể đồng ý chứ

Đảm người không khỏi nhìn về phía cụ ba bên họ Ngoại Vẻ mặt cụ ba bên họ Ngoại xấu hổ, thân thích này cũng bao gồm cả ông ta.

Ông ta hít sâu một hơi: "Ôi chao, Như Nguyệt à lời này của cháu không đúng rồi “Nhà các cháu có tiền như vậy, cho dù là tám mươi tỉ năm trăm triệu đồng hay là hai mươi bốn triệu đồng cũng không là gì ca!" "Nhưng mà một triệu này đối với chúng tôi mà nói lại là con số lớn. “Nếu như thật sự phải bỏ ra ba mươi lăm tỷ năm trăm triệu vậy cuộc sống sau này của chúng tôi phải làm sao bây giờ?" “Hay là vẫn là nhà các cháu bỏ số tiền này ra đi, dù sao cũng không ảnh hưởng nhiều đến các cháu!

Hứa Đình Hùng suýt nữa thì mắng chửi, đây là kiểu nói chuyện gì vậy?

Các người vắt cổ chày ra nước muốn để chúng tôi phải bỏ ra hai mươi bốn triệu đồng? Đây là lời mà người có thể nói ra sao?

Nhưng đúng lúc này cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, ông cụ Phong dẫn theo một nhóm người đi đến “Phương Như Linh, lần trước con của bà có ý đồ muốn bắt các cháu gái của tôi, chúng ta phải tính toán món nợ này." “Tôi muốn ba mươi lăm tỷ năm trăm triệu tiền bồi thường!” “Nếu như không đưa thì con bà cứ đợi ngồi tù đi ông cụ Phong lạnh lùng nói.

Sắc mặt của đám người thay đổi, chuyện của Đỗ Kiến Bình còn chưa giải quyết xong lại xuất hiện thêm ba mươi lăm tỷ năm trăm triệu nữa, rốt cuộc là muốn làm gì chứ? Phương Như Linh sắp suy sụp rồi, tại sao tất cả phiền phức đều tới vào lúc này chứ? ông cụ Phong vừa mới dẫn người đi ra ngoài thì ánh mắt của mọi người cùng hướng về phía Phương Như Nguyệt. “Hai mươi bốn triệu đồng với hai mươi lăm triệu đồng cũng không khác nhau là mấy.

Hoàng Kim Lam khẽ lầm bầm, những người khác thì nhao nhao gật đầu

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sắp tức chết, đây rất cuộc đều là loại người gì vậy chứ?

Nhưng mà không chở hai người lên tiếng cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, Tổng Lan Ngọc đi vào.

Ánh mắt của bà ta rơi vào trên người Hạ Kiều, giọng nói lạnh lùng: “Cô là Hạ Kiều phải không?” "Lần trước có đụng hư xe của tôi, suýt nữa hại chết con gái của tôi, hai chúng ta vẫn chưa thanh toán món nợ này đâu!” "Nghe nói cô đến thành phố Hải Tân, vậy chúng ta cũng nên tính toán món nợ này chứ nhỉ!"

Hạ Kiêu lập tức nổi giận: "Có liên quan gì đến tôi chứ, lần trước cũng không phải tôi lái xe “Bà. Bà cái đồ để tiện này, bà là cái thá gì chứ."

Cô ta còn chưa nói hết câu Tổng Lan Ngọc đã tắt mạnh vào mặt cô ta.

Hoàng Kim Lam nổi giận rồng lên: "Bà dám đánh con gái của tôi."

Bà ta vừa mới đứng dậy thì một nhóm người ở trước cửa xông vào đè tất cả xuống đất.

Sắc mặt Tổng Lan Ngọc lạnh như băng: "Tôi xin tự giới thiệu bản thân một chút, tôi tên Tổng Lan Ngọc!" “Nhà họ Tổng một trong mười gia tộc lớn nhất ở thành phố Hải Tân chính là nhà chúng tôi “Một trong mười mười xí nghiệp hàng đầu ở thành phố Hải Tân, Tập đoàn Vân Hải được thành lập bởi tôi!” “Tôi ở thành phố Hải Tân nhiều năm nhưng chưa từng có ai dám nói chuyện với tôi như thế này! “Cô là người đầu tiên “Măng chửi người khác sẽ phải trả giá thật lớn!” “Ném cô ta ra khỏi cửa sổ cho tôi
Bình Luận (0)
Comment