*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Advertisement
Vẻ mặt Phương Gia Kiện cũng phiền muộn: "Chị hai, lúc ấy không phải các chị nói chuyện này giải quyết rồi sao?" “Bây giờ là chuyện gì xảy ra?"
Advertisement
Phương Như Nguyệt đã nhìn ra, đây nhất định là Lâm Mạc Huy sắp xếp.
Đương nhiên bà ta khẳng định sẽ không nói ra, chỉ thở dài nói: “Haizz, chuyện lần trước, con gái tổng giám đốc Ngọc xém chút mất mạng “Lúc ấy mặc dù tổng giám đốc Ngọc không nói, nhưng cơn tức này vẫn luôn giấu trong lòng. “Khoảng thời gian trước, mấy cậu về nhà, tổng giám đốc Ngọc không nhìn thấy các cậu cũng không để ý chuyện này. “Kết quả các cậu lại chạy về, trong mắt tổng giám đốc Ngọc này không dung nổi một hạt cát” “Cho nên mới đi qua tìm mấy người
Phương Gia Kiện vội la lên: "Vậy... Vậy tỉnh sao giờ?" “Ông ta đòi mười bảy tỉ năm trăm triệu, tụi em đi đâu góp cho ông ta mười bảy tỉ năm trăm triệu này chứ? Hứa Đình Hùng nói thắng: "Mặc kệ cậu góp ở đâu, cậu đừng tới tìm chúng tôi." “Người Tổng Lan Ngọc đã nói, tiền này nếu như nhà họ Hứa chúng tôi lấy ra vậy thì phải là ba nghìn năm trăm tỷ Hoàng Kim Lam nhíu mày, đột nhiên nói: “Dựa vào đâu? “Dựa vào đâu chúng tôi đưa thì mười bảy tỉ năm trăm triệu, bọn họ đưa thì ba nghìn năm trăm tỷ? “Chuyện này... Chuyện này nói rõ là ức hiệp người mà" “Hứa Đình Hùng, Tổng Lan Ngọc này có phải các người cố ý mời tới, cố ý ức hiếp người ta không?"
Hứa Thanh Tuyết cười lạnh: "Dì à, dì đừng nói những lời nhảm nhi này.” "Vì sao tổng giám đốc Ngọc đến, tụi con cũng không biết “Nhưng dì hãy nhớ một cậu. Tổng giám đốc Ngọc muốn ức hiếp các người, các người cũng không có tư cách phản kháng" “Ở thành phố Hải Tân này, tổng giám đốc Ngọc muốn mạng của mấy người thì cũng chỉ là một câu nói mà thôi." “Vừa rồi may mà các người xin tha thứ sớm, nếu không các người có thể sống qua đêm này còn khó nói sao?” Hoàng Kim Lam nổi giận: “Tôi không tin, cô ta còn coi trời bằng vùng.
Lời bà ta còn chưa nói hết, thuộc hạ Tổng Lan Ngọc để lại kia đã trực tiếp tát bà ta một phát. “Nói chuyện khách khí chút" "Nếu không tôi tát bà miệng rụng đầy răng"
Hoàng Kim Lam nổi trận lôi đình, nhưng cuối cùng không dám nói gì.
Lực uy hiếp của Tổng Lan Ngọc từ đầu đến cuối vẫn còn Lúc này Hứa Đình Hùng cười ha ha: "Chuyện bây giờ rất rõ ràng" “Hai mươi lăm triệu của nhà Phương Như Linh, chúng ta bỏ ra." “ấy, mười bảy tỉ năm trăm triệu kia của Hạ Kiều, chúng ta không thể bỏ ra “Cho nên bây giờ góp từng chút một từ người nhà mấy người, góp thành mười bảy tỉ năm trăm triệu đi
Mấy người ở hiện trường đều mơ hồ, một người phụ nữ vội la lên: “Chúng tôi. Chúng tôi nào có nhiều tiền như vậy?” “Mười bảy tỉ năm trăm triệu, chúng tôi góp kiểu gì?”
Phương Gia Kiện gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi đều là người nghèo" “Tiền tiết kiệm chúng tôi công lại, có lẽ cũng không cao hơn một triệu, sao góp được nhiều tiền như vậy?”