Phương Như Thiến bị thương khuôn mặt của Phương Như Thiền xanh xao, trông bà ấy có vẻ rất yếu.
Bà cố gắng chống đỡ, thì thầm: "Cảm ơn, cảm ơn các "Tôi... tôi biết mọi người muốn tốt cho tôi, nhưng... nhưng tôi không thể năm đây mãi được... "Tôi còn phải đi làm, con gái tôi cần tiền để đi học" "Làm ơn, cứ để tôi trở về đi, tôi không sao hết, trở về uống thuốc là khỏi thôi." "Cầu xin các cô Lúc này, Hạ Vũ Tuyết đi tới. Vẻ mặt của cô dường như đang vô cùng tức giận, cô nói: "Bà Phương, bà có biết là bà đang không có trách nhiệm với sức khỏe của mình không!" "Cho dù muốn kiếm tiền, thì vội vàng gì một hai ngày chứ?" "Nếu lần này không chữa dứt điểm, bà sẽ mang mầm mống bệnh tật suốt đời. Bà hiểu không?"
Advertisement
Phương Như Thiền nhìn Hạ Vũ Tuyết với vẻ mặt có lỗi và biết ơn, nhỏ giọng nói: "Cô Hạ, tôi thực sự cảm ơn cô." "Nhưng, tôi... tôi thực sự nghĩ rằng tôi không bị sao hết "Cô Hạ, cô cứ để tôi trở về đi." "Đại ân đại đức của cô, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên." "Nhưng mà, tôi thực sự phải đi, nếu tôi còn không chịu đi, con gái của tôi... con gái tôi sẽ phải nghỉ học..." "Tôi phải kiếm tiền cho con bé đi học!"
Hạ Vũ Tuyết đột nhiên tức giận: "Cô ta nghỉ học cái gì chứ?" "Bà Phương, con gái bà đã lấy hết 450 triệu trong tài khoản của bà. Cô ta vẫn không có tiền để đi học à?" "Hơn nữa, bạn trai cô ta không phải có bản lĩnh lắm sao, sao không lo cho cô ta đi học?" "Người làm mẹ như bà bị bạn trai cô ta tông đến mức thế này, cô ta không hề hối hận, vậy mà vẫn phải trả tiền cho cô ta đi học sao?" "Bà... bà nghĩ cái gì thế? Loại con gái như vậy, sao bà vẫn còn yêu thương cô ta chứ?"
Advertisement
Phương Như Thiến cúi đầu: "Cô Hạ, Lâm Ngọc chỉ nhất thời hồ đồ thôi" "Tôi không phải bị bạn trai của con bé đâm, là bạn của bạn trai con bé, vô tình đâm vào tôi thôi, thăng bé cũng đã xin lỗi rồi..." “Cô Hạ, nếu tôi không kiếm được tiền, Lâm Ngọc sẽ không có tiền ăn, đến lúc đó con bé thực sự phải bỏ học về nhà mất." "Cầu xin cô, cho tôi xuất viện đi, tôi... Tôi về sẽ uống thuốc.
Hạ Vũ Tuyết tức giận bừng bừng, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào như vậy. Đúng lúc này, Lâm Mạc Huy đi tới. "Di?"
Phương Như Thiến sững sở, bà ngẩng đầu lên và nhìn thấy Lâm Mạc Huy, sắc mặt của bà ấy đột nhiên thay đổi. Sau một lúc im lặng, Hạ Vũ Tuyết ngạc nhiên nói: "Lâm
Mạc Huy, anh biết bà ấy sao?" Lâm Mạc Huy chưa kịp nói thì Phương Như Thiền đột ngột quay đầu bỏ chạy.
Lâm Mạc Huy nhanh chóng ngăn bà lại: "Dì, sao dì lại ở đây?" "Dì đến thành phố Hải Tân, tại sao không nói cho chúng cháu một tiếng?" "Chúng cháu còn tưởng dì đã về rồi!"
Phương Như Thiến che mặt: "Cậu nhận nhâm người, nhận nhầm người rồi!" "Tôi không phải di của cậu, tôi không phải Phương Như
Thiến...
Lâm Mạc Huy: "...
Không phải bà vừa thừa nhận rồi sao
Phương Như Thiến cố gắng bỏ chạy, Lâm Mạc Huy vậy tay, một số y tá vội vã chạy đến để ngăn bà ấy lại. "Dì, sức khỏe của dì bây giờ không thể chạy lung tung được. "Dì về nghỉ ngơi trước đã. Bất kể xảy ra chuyện gì, chúng cháu nhất định sẽ giúp dì." Lâm Mạc Huy chân thành nói.
Phương Như Thiền bật khóc, bà nằm lấy cánh tay của Lâm Mạc Huy: "Lâm Mạc Huy, cháu... cháu buông dì ra... "Đừng để chị gái dì biết chuyện này, dì... dì không muốn chị ấy phải lo lắng về điều đó!"
Lâm Mạc Huy thở dài, Phương Như Thiền và Phương
Như Linh và Phương Gia Kiện thực sự là hai thái cực. Phương Như Linh và Phương Gia Kiện chỉ muốn chuyển tất cả mọi thứ trong nhà họ Hứa đi.
Còn Phương Như Thiền, ngay cả khi con gái bà ấy đi học ở thành phố Hải Tân, bà ấy cũng không nói với Phương Như Nguyệt, vì bà ấy sợ làm phiền người khác. Những năm qua, bà ấy làm một người mẹ đơn thân, một mình nuôi con, chưa từng cầu xin bất cứ ai. Bà ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, thực ra không phải bà ấy sợ Phương Như Nguyệt lo lắng, mà là bà ấy sợ người khác chế cười mình