*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Ngọc liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy, nhíu mày: "Anh là ai? Anh là cái thả gì, ai cho anh nói chuyện ở đây?"
Phương Như Thiền nhanh chóng nói, "Lâm Ngọc, không được vô lễ " "Đây là chồng của chị gái Thanh Mây của con, cũng là anh rể của con, chủ nhiệm Lâm Mạc Huy!"
Advertisement
Lâm Ngọc cong mỗi khinh thường: "Hừm, mẹ đừng nhắc chị Thanh Mây nào với tôi, chúng tôi không quen. "Chuyện của gia đình tôi, không đến lượt anh quản!" "Còn nữa, sao tôi lại không quan tâm bà ấy chứ?" "Hôm qua tôi đến thăm bà ấy, sáng nay tôi cũng vào thăm bà ấy" "Còn nữa, đi học không cần tiền sao?" "Tôi không cần ăn sao? Mặc kệ tôi chết đói à?" "Mẹ, hay là tôi bỏ học luôn nhé?"
Phương Như Thiến đỏ bừng mặt giận dữ: "Con. Con bé này, sao con lại như thế này?"
Advertisement
Lâm Ngọc tức giận nói: "Tôi làm sao chứ?" "Tôi nói gì sai à?" "Đi học không tốn tiền à?" "Mẹ muốn tôi bỏ học hay không, mẹ nói thẳng đi, bây giờ tôi sẽ ra ngoài đi làm,k không xin bà một xu nào nữa, được chưa?"
Phương Như Thiến: "Mẹ mẹ..."
Phương Như Nguyệt thở dài, từ trong túi móc ra một ít tiền: "Thôi vậy, bác đưa cháu tiền, cháu tiêu trước đi
Lâm Ngọc cầm tiền rồi nhìn chăm chăm: "Chỉ có một triệu? Sao đủ được chứ?" "Từng này tôi ăn còn không no!" "Mẹ không có tiền thì đừng giả bộ hào phóng ở đây nữa!" "Tôi đến đây rồi mang được có 1 triệu về sao? Mẹ có thấy xấu hổ không hả?"
Phương Như Nguyệt sửng sốt: "Một tuần một triệu còn không đủ sao?" "Khi Thanh Mây đi học, một tuần còn tiêu không đến bảy trăm ngàn!"
Lâm Ngọc: "Tôi với con gái bác giống nhau sao?" "Thời cô ta đi học với thời tôi đi học cách nhau bao nhiêu năm rồi, thời nay vật giả leo thang thế nào chẳng nhẽ bác không biết à?" "Đến Starbucks uống một cốc coffee cũng phải cả trăm ngàn, một triệu này đủ tôi uống mấy cốc chứ?" "Hơn nữa, tôi có rất nhiều bạn bè, bình thường tôi cũng phải mời bạn bè đi ăn, đi hát, hay xem phim gì "Một triệu này tôi ăn một bữa không đủ, mẹ nói tôi làm thế nào để gặp bạn bè đây?"
Lâm Mạc Huy không nói nên lời: "Mẹ cô đã như thế này rồi, cô còn lo cho bạn cô à?" "Cô không thể ít tụ tập bạn bè, và đến thăm mẹ nhiều hơn sao?"
Lâm Ngọc: "Anh là ai mà quản lý tôi chứ?" "Bây giờ tôi không kết bạn, sau này ra xã hội, ai giúp tôi?" "Hoàn cảnh gia đình tôi không thể giúp tôi có được cơ hội gì tốt, tôi không dựa vào bản thân thì dựa vào ai chứ?"
Lâm Mạc Huy: "Cô cho rằng đảm bạn của cô sau này có thể giúp cô sao?" "Cô đừng có ngu ngốc nữa, cô dùng tiền kết bạn thế này chỉ tìm được đám bạn không ra gì thôi, sẽ không giúp được gì cho có đâu!"
Lâm Ngọc tức giận: "Anh im đi!" "Anh có tư cách gì mà đánh giá bạn tôi?"
Phương Như Thiền rất tức giận: "Lâm Ngọc, không được nói với anh rể như thế"
Lâm Ngọc rống lên: "Mẹ, tôi nói sai sao?" "Họ hàng người thân gì chứ? Cả đời chưa cho tôi được một xu nào, bây giờ cho tôi được một triệu, bọn họ còn muốn khua chân múa tay với tôi?" "Bọn họ có tư cách gì?"
Phương Như Thiền tức giận đến mức ôm chặt tim, bà thật sự không nói nên lời.
Phương Như Nguyệt bất lực thở dài, đã nhiều năm như vậy không có chăm sóc đứa cháu gái này, bản thân bà ta cũng cảm thấy có lỗi, không thể phản bác lại. "Thôi vậy, để bác đưa thêm tiền cho cháu."
Phương Như Nguyệt lấy ra bảy trăm ngàn nữa đưa cho Lâm Ngọc: "Một triệu bảy, một tuần, đủ chưa?"
Lâm Ngọc vẻ mặt buồn bực: "Thế nào là đủ?" "Chút tiền này mà đi uống cà phê Starbucks là hết rồi, làm sao còn mà đi chơi với bạn bè chứ!" "Mẹ, hay là mẹ đưa tôi đi! Chỗ tiền này không đủ!"
Phương Như Thiến ôm ngực không nói nên lời.
Phương Như Nguyệt sợ rằng Phương Như Thiến giận quá hại sức khỏe, vì vậy bà ta chỉ có thể lấy thêm một triệu bảy nữa và đưa cho Lâm Ngọc: "Ba triệu tư, đủ rồi chứ?" Lâm Ngọc cười vui vẻ, cầm tiền rồi mỉm cười nói: "Bây giờ mới ra dáng bác hại của tôi!" "Được rồi mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, con trở về trường học trước!"