*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Nhìn qua khe cửa, Lâm Ngọc đang đứng ở trong văn phòng.
Lưu Lân ngồi trên ghế sô pha, đang đánh giá Lâm Ngọc bằng ánh mặt bỉ ổi.
Advertisement
Lâm Mạc Huy nhíu mày, tại sao Lâm Ngọc lại ở đây?
Trần Hạo đẩy Lâm Ngọc: "Cô còn ngần người ra làm cái gì?” "Mau đi qua đó ngồi cạnh anh Lân đi.”
Advertisement
Lâm Ngọc cúi đầu, đi tới bên cạnh Lưu Lân.
Lưu Lân giơ một tay kéo cô ta vào lòng mình, một tay bắt đầu di chuyển khắp người cô ta, trên mặt càng thể hiện rõ nụ cười đắc ý. "Hạo, nghe nói đây là hoa khôi của học viện bọn họ sao?" “Trông không tệ đấy!" “Thân hình này, làn da này, chậc chậc, nhóc con cậu thật là may mắn!
Trần Hạo cười: "Anh Lân, cái này thì đã là gì?” "Người mà jm nay tôi thấy được, cô ấy mới thật sự là người đẹp!” "Đây, vừa rồi tôi mới lấy được hình ảnh, anh xem thử Trần Hạo đưa điện thoại cho Lưu Lân.
Lưu Lân liếc mắt một cái, trực tiếp cầm lấy điện thoại, hai mắt hầu như muốn dán vào cái điện thoại, chăm chăm nói: “Chuyện này... Là thật sao?" “Đây chính là cô gái mà ngày hôm nay cậu nhìn thấy sao?"
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Thế nào, tôi nói không sai chứ?" “Cô ấy đẹp hơn nhiều so với một số người nổi tiếng Lưu Lân vẻ mặt hưng phấn: "Đâu chỉ có như thế!” “Cô gái này không kém gì Tổng Lan Ngọc
Trần Hạo kinh ngạc: “Tổng Lan Ngọc?" "Là... là tổng giám đốc Tổng của Tập đoàn Vân Hải sao?"
Lưu Lân gật đầu: "Đúng vậy. "Cô chủ nhà họ Tống, một trong mười gia tộc lớn!” Trần Hạo với vẻ mặt hưng phấn: “Trời ạ, anh Lân, anh còn biết cô Tổng không?” “Vậy thì giữa anh và tổng giám đốc Tổng là..." Sắc mặt của Lưu Lân có chút thay đổi. Lần đầu tiên khi nhìn thấy Tổng Lan Ngọc, anh ta đã thực sự bị sốc và anh ta rất muốn bắt chuyện với Tổng
Lan Ngọc.
Tuy nhiên, Tổng Lan Ngọc đã phớt lờ anh ta.
Lúc đó Lưu Lân cũng được coi là vô cùng can đảm, anh ta tập hợp một số đàn em muốn tập kích Tổng Lan Ngọc, bắt cô ấy về để có thể gao nấu thành cơm. Kết quả là bọn họ không thể bắt được Tổng Lan
Ngọc, thay vào đó bọn họ còn bị vệ sĩ của Tổng Lan Ngọc bát lại hết.
Lần đó, Lưu Thiên Anh đã phải trả một cái giá đau đớn để có thể cứu anh ta.
Còn Lưu Lân, anh ta làm trò trước mặt Lưu Thiên Anh, bị đánh gãy một tay một chân.
Kể từ sau sự việc đó, Lưu Lân cũng không dám khiêu khích Tổng Lan Ngọc nữa, nhưng trong lòng luôn nhớ mãi không quên Tổng Lan Ngọc.
Bây giờ anh ta nhìn thấy một cô gái đẹp giống như
Tổng Lan Ngọc, làm sao anh ta có thể bỏ lỡ được?
Lưu Lân đập bàn: "Cô gái này, cho dù thế nào cũng phải bắt về được!" "Con mẹ nó, tại sao bọn Lão Hắc vẫn chưa trở về nữa?" "Để bọn họ đi bắt một cô gái, sao lại vất vả như vậy chứ?"
Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Bọn họ sẽ không trở về đâu!”
Vài người trong phòng sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn, liền thấy Lâm Mạc Huy chậm rãi đi vào.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy, Lâm Ngọc không khỏi sửng sốt, cô không ngờ Lâm Mạc Huy lại tới đây? Vẻ mặt của Trần Hạo thay đổi, lập tức nói: “Anh Lâm, chính là thắng nhóc này, là thằng khốn khiếp này!” “Cô gái đó là vợ của anh ta. "Hôm nay, anh ta chính là người đã đánh anh em của chúng ta!”
Lưu Lân kinh ngạc: "Mày vào bằng cách nào? Lâm Mạc Huy cười chế nhạo: "Mày đoán coi?” Lưu Lân hét lên: “Tạo đoán cái ông mày!" "Thăng khốn nạn, trong phòng làm việc này của tôi, kẻ xông vào chết!” “Nếu hôm nay mày đã ở đây, thì cũng đừng hòng còn mạng để đi ra ngoài!” “Hạo, gọi hết các anh em của tao lên đây! Trần Hạo lập tức đi tới bên cửa sổ, huýt sáo về phía