*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn dáng vẻ như đã tính trước của Lâm Mạc Huy, trong lòng Hồ Đông An lập tức yên ổn không ngớt. "Anh Lâm, anh cứ dặn dò đi!"
Advertisement
Lâm Mạc Huy nói: "Đầu tiên, tìm Phương Ngọc Đức, để cho anh ta nghĩ cách tìm ra người tên là Lưu Thiên Tường của nhà họ Lưu. Nói cho anh ta biết là tôi sẽ nâng đỡ anh ta thành chủ nhà họ Lưu!"
Advertisement
Hổ Đông An sửng sốt một hồi: "Lưu Thiên Tường sao?" "Ở nhà họ Lưu có một nhân vật như vậy sao?" Lâm Mạc Huy gật đầu: "Người tên Lưu Thiên Tường này được xem như là em họ của Lưu Thiên Anh." "Ông nội của anh ta cũng là chủ nhà đời trước của nhà họ Lưu." "Bố của anh ta là anh hai của ông cụ nhà họ Lưu bây giờ." "Dựa theo quy tắc kế thừa con trai trưởng, thì lúc đầu vị trí chủ nhà này có lẽ nên thuộc về Lưu Thiên Tường kế thira." "Nhưng ông cụ nhà họ Lưu bây giờ lại âm thầm thực hiện một thủ đoạn nên đã phế bỏ bố của Lưu Thiên Tường, dẫn đến cả dòng họ bên anh ta cũng xuống dốc theo" "Đến đời này của Lưu Thiên Tường lập tức xảy ra chút thay đổi, ở nhà họ Lưu họ căn bản là không có quyền lên tiếng!"
Hồ Đồng An nhịn không được cảm thấy vô cùng bất ngờ: "Đã không có quyền nói chuyện, vậy sao anh lại muốn đẩy anh ta lên làm chủ nhà họ Lưu vậy?" "Chúng ta không nên tìm một người có khả năng lãnh đạo hay sao?"
Lâm Mạc Huy cười lắc đầu rồi nói: "Anh ta chỉ ẩn núp nhất thời mà thôi, chứ không có nghĩa là anh ta không có thực lực thật sự." "Tôi đã tìm đọc được chút tin tức về nhà họ Lưu, Lưu Thiên Tường này dù rất khiêm tốn khi ở nhà họ Lưu, nhưng năng lực làm việc của anh ta rất mạnh." "Anh ta vì nhà họ Lưu mà đã nhiều lần làm mọi thứ, nhưng công lao lại cứ bị người khác cướp đi mất." "Thậm chí, ngay cả con trai lớn của anh ta cũng bị ngồi xe lăn, chính là lúc gia tộc tranh đấu gay gắt mà bị người ta đánh gãy xương cốt." "Mà những việc này, xưa nay anh ta chưa từng nói gì, chỉ lựa chọn ẩn nhẫn chịu đựng" "Đủ để thấy được, trong lòng người này càng có nhiều kế hoạch lớn lao hơn." "Anh ta chắc chắn đang chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nhưng có lẽ chỉ thiếu chút thực lực mà thôi." "Chỉ cần tôi ủng hộ anh ta giúp anh ta quét sạch một dòng chủ nhà cũ, thì có lẽ anh ta sẽ nhanh chóng lấy được quyền quản lý nhà họ Lưu."
Nói tới đây, Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng dừng lại một lúc: "Hơn nữa, điểm mấu chốt ở đây là tôi có thể khiến anh ta quyết tâm một lòng giúp tôi làm việc.
Hổ Đồng An làm gì hiểu được mấy thứ đó, anh ta mang theo vẻ mặt sùng bái nói: "Anh Lâm anh thật sự rất giỏi bày mưu mà!" "Nhà họ Lưu có những thứ hồ sơ kia, anh chỉ cần nhìn một lần là có thể lục ra nhiều thứ như vậy sao?" "Ôi, cải đầu suy luận này có lẽ dù tôi có một trăm cái cũng không thể nào sánh nổi anh đây!" "Được rồi, không có vấn đề gì cả, chuyện này cứ giao cho tôi là được!" "Còn chuyện thứ hai thì sao?"
Lâm Mạc Huy nói nhẹ: "Tôi muốn anh đưa chuyện của Lưu Lân phát tán rộng ra bên ngoài. "Tôi muốn cả thành phố Hải Tân này đều biết được tội ác của Lưu Lân!"
Hồ Đồng An lập tức gật đầu rồi vội vàng chạy ra ngoài làm việc.
Về phần Lâm Mạc Huy, anh cũng không nghỉ ngơi cứ thế mà đi tới chỗ của Ngọc Mạn.
Đêm đã khuya, Ngọc Mạn cũng đã ngủ từ sớm. Lâm Mạc Huy đi vào phòng, bên cạnh đột nhiên truyền tới một âm thanh nhỏ vang lên.
Lâm Mạc Huy cuốn tay ống tay áo lên, nhẹ nhàng lắc một cái, một con rắn nhỏ màu đỏ lập tức được anh nằm trong tay áo.
Cái này là một con vật nhỏ có độc mà lúc trước Lâm Mạc Huy bắt được, bình thường để lại ở chỗ này của Ngọc Mạn.
Những con trùng độc đều rất thân cận với Ngọc Mạn. Điểm quan trọng nhất chính là vậy mà bọn chúng lại tự động bảo vệ cho Ngọc Mạn.
Bình thường chúng đều tự mình ẩn núp, chỉ là tới ban đêm, lúc Ngọc Mạn nghỉ ngơi thì chúng sẽ cảnh giữ ở bốn phía, bảo vệ thật tốt cho Ngọc Mạn. Tuy tiếng động này rất nhỏ nhưng vẫn đánh thức