*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy không khỏi tức giận, anh thật sự không ngờ Ngô Phi Điệp này lại làm như vậy.
"Tìm cô ta cho tôi!"
"Ngoài ra, tôi sẽ gửi cho anh một video, anh thử kiểm tra vị trí một chút trong video đi!"
Lâm Mạc Huy đem video gửi cho Hổ Đông An Sau đó, anh lái xe nhanh ra khỏi dinh thự
Thịnh Vượng.
Nhìn thấy ở phía xa vẫn còn đang tiếp tục đánh nhau, anh chậm rãi nắm chặt đấm tay.
Thời gian vẫn còn bốn mươi phút, nếu không tìm được Phương Như Nguyệt thì anh chỉ có thể ép buộc.
Advertisement
Anh chỉ có thể bắt Lưu Nhiên Huy, buộc bạn họ phải giao ra Phương Như Nguyệt
Chưa đầy năm phút sau, Hổ Đông An gọi tới: "Anh Lâm, chúng tôi đã bắt được Ngô Phi Điệp rồi" "Có muốn trước gửi cô ta cho anh không?" Lâm Mạc Huy nói: "Không còn đủ thời gian
nữa rồi."
"Lập tức mở video lên đi, tôi phải hỏi cho rõ
ràng!"
Advertisement
Hồ Đông An mở video lên, ở phía bên kia Ngô Phi Điệp bị bắt quỳ trên mặt đất, nhưng trên mặt cô ta lại đầy vẻ giễu cợt.
"Ồ, anh rể, anh đang tìm em sao?"
"Sao thế? Đột nhiên nhớ ra chúng ta vẫn còn
là người thân à?"
"Trước đây không phải mấy người rất lợi hại à. "Anh trai tôi bị kết án tù chung thân. Bố tôi mất việc. Giờ chúng tôi không có tiền, không có nhà cửa, thậm chí không có nơi để ở, tất cả không phải đều nhờ anh ban tặng cho đấy!"
Ngô Phi Điệp cắn răng nghiến lợi, không hề giấu giếm nỗi oán hận đối với Lâm Mạc Huy.
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy bình tĩnh: "Là cô dẫn dì Hai đi đúng không?"
đó!"
"Anh đã hợp tác với nhà họ Lưu rồi sao?" Ngô Phi Điệp bật cười: "Đúng vậy, là tôi làm
"Gia đình nhà họ Lưu đã cho tôi rất nhiều tiền, họ yêu cầu tôi phải dẫn Phương Như Nguyệt ra." "Anh có biết bao nhiêu không? Gần mười tám tỷ đồng đấy!"
Lâm Mạc Huy nhíu mày: "Hiện tại bà ấy vốn không hề tin tưởng cô, làm sao mà cô có thể dẫn bà ấy ra?"
Ngô Phi Điệp đắc ý giơ tay trái lên: "Mau đến đây nhìn xem."
Cổ tay trái của cô ta có quấn bằng vải, bây giờ
còn có một ít máu đang rỉ ra.
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy bất giác thay đổi, anh hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Ngô Phi Điệp, cô thực sự không biết xấu hổ!" Ngô Phi Điệp không nhịn được cười: "Tôi không biết xấu hổ sao?"
"Ha ha ha, tôi thích từ này đấy."
"Đúng vậy, tôi đúng là không biết xấu hổ"
"Tôi mở video cho bà ta xem rồi cắt cổ tay mình trước mặt bà ta."
"Nếu bà ta không đi ra, tôi sẽ chết cho bà ta
xem!"
"Sau đó bà ta đến đây."
"Anh thấy thế nào? Cách này tuyệt quá phải
không?"
Lâm Mạc Huy thở dài, Phương Như Nguyệt vẫn quá nhân từ với người họ hàng này.
"Bây giờ dì Hai của cô đang ở đâu?" Lâm Mạc
Huy trầm giọng hỏi.
Ngô Phi Điệp cười ha hả: "Anh muốn biết sao? "Vậy thì cầu xin tôi đi?"
Trên màn hình, Hổ Đông Anh đứng bật dậy:
"Tôi sẽ đi tìm chú cô!" "Đồ khốn kiếp, cô không nói, hôm nay tôi nhất định sẽ giết cô!"
Ngô Phi Điệp liếc mắt nhìn Hổ Đông Anh một cái: "Ồ, anh uy hiếp tôi sao?"
"Anh rể, nếu tôi dám làm chuyện này, tôi đã nghĩ đến tất cả hậu quả rồi."
"Nhà của tôi thành ra như vậy, anh cảm thấy
tôi sẽ sợ chết sao?"
Lâm Mạc Huy xua tay, Hổ Đông Anh tức giận mà lui xuống.
"Ngô Phi Điệp, cô không có trốn tránh, như vậy chính là cố ý để cho chúng tôi tìm cô!"
"Nói đi, cô muốn điều kiện gì?"
Lâm Mạc Huy trầm giọng nói.
Ngô Phi Điệp cười haha: "Lâm Mạc Huy, anh rất thông minh!"
"Chỉ tiếc là anh đoán sai rồi, tôi không muốn
điều kiện gì cả."
"Tôi chính là cố ý để cho các người tìm được tôi, bởi vì tôi muốn xem lúc anh tuyệt vọng sẽ như