*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Hứa Thanh Mây đứng ngay bên cạnh, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, liền vội vàng chạy đến đỡ Hứa Đình Hùng. "Bố, bố làm sao thế? Bố có sao không?" "Bố đừng dọa con!"
Advertisement
Hứa Thanh Mây không ngừng kêu lên, lấy tay ấn vào nhân trung của Hứa Đình Hùng.
Advertisement
Hứa Thanh Tuyết đứng cách đó không xa, cả người run lẩy bẩy, lại không dám bước qua.
Qua một lúc lâu, Hứa Đình Hùng mới dần dần tỉnh lại.
Ông ta nhìn Hứa Thanh Mây ở bên cạnh, rồi nhìn Hứa Thanh Tuyết ở phía xa, ánh mắt càng thêm tuyệt vọng.
Ông ta thở dài một tiếng: "Thanh Mây, bố... Bố có lỗi với con!" "Trước đây bố... Bố đã đối xử quá đáng với Lâm Mạc Huy rồi." "Bây giờ bố mới hiểu, trong nhà chúng ta, rất cuộc rốt cuộc ai mới là người đối xử tốt với hai thân già này. "Bố thực sự đã quá hồi đồ rồi!"
Vừa nói, Hứa Đình Hùng không cầm lòng được, nước mắt giàn giụa.
Trong lòng Hứa Thanh Mây vừa vui sướng lại vừa buồn: "Bố, bố... Bố có thể nói như vậy là con đã được an ủi rồi!" "Cho dù trước dây có thể nào, sau này chúng ta cùng đối xử tốt với Lâm Mạc Huy, vậy là được rồi!"
Hứa Đình Hùng lau nước mắt: "Ôi, bố nghĩ lại những chuyện trước đây... Trong lòng bố, thật sự áy náy vô cùng!" "Trước đây bố luôn nghĩ rằng, tên ở rể như thế, là nhắm vào tài sản nhà chúng ta." "Nhưng qua chuyện tối nay, đã giúp bố nhìn rõ ràng mồm một rồi!"
Hứa Thanh tuyết không nhịn được: "Bố, rốt cuộc bố có ý gì?" "Con đối xử không tốt với mọi người khi nào?"
Hứa Đình Hùng tức giận nhìn cô ta. "Con đối tốt với chúng ta?" "Được, bố hỏi con." "Hôm nay mẹ con bị bắt, hai đứa từ đầu đến cuối làm được gì? Giúp gì cho gia đình chưa?"
Hứa Thanh Tuyết: "Con... Con muốn giúp lắm, nhưng không biết giúp thế nào chứ." "Hơn nữa, chuyện này là do Lâm Mạc Huy gây ra..."
Hứa Đình Hùng: "Con im miệng cho bối" "Chuyện tối nay, rốt cuộc là vì sao? Trong lòng con không rõ sao?" "Chuyện này là do Lâm Mạc Huy sao? Chuyện này nếu như để truy cứu, là... Là nhà chúng ta có trách nhiệm."
Hứa Thanh Tuyết bàng hoàng: "Bố, dựa vào đâu chứ?" "Lâm Mạc Huy giết người nhà họ Lưu..."
Hứa Đình Hùng tức giận: "Tại sao Lâm Mạc Huy lại gây xung đột với người nhà họ Lưu?" "Nói đi nói lại, không phải tại dì Phương Thiến của con sao?" "Chuyện này, nguyên nhân là do dì Phương Thiến của con." "Đó là dì của con, có quan hệ máu mủ với con. Lâm Mạc Huy chỉ là con rể, dì của con và cậu ta không có quan hệ huyết thống!" "Nhưng Lâm Mạc Huy vì chuyện của dì con, không tiếc liều mạng với nhà họ Lưu, mới thành ra chuyện như vậy!" "Con nói xem, là ai đối tốt với nhà ta?"
Hứa Thanh Tuyết cứng họng, qua một lúc, lầm bầm nhỏ: "Vậy muốn trách, chỉ có thể trách dì rồi." "Bố oán trách con làm gì?"
Hứa Đình Hùng tức đến phát điên: "Hứa Thanh Tuyết, lời con vừa nói là lời của người sao?" "Đó là dì ruột của con, bà ấy và dì ba của con khác nhau. Bà ấy gặp chuyện, nhà ta mặc kệ được sao?"