*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy gật đầu: "Bố, con thực sự không sao!"
Hứa Đình Hùng nhìn chằm chăm Lâm Mạc Huy nhìn một hồi rốt cuộc cũng gật đầu: "Lâm Mạc Huy, tôi tin cậu!" "Được rồi, Thanh Mây đừng khóc nữa. Lâm Mạc
Advertisement
Huy đã trở lại, không phải là ổn rồi sao? Đi vào, đi vào nhà đi."
Thấy vậy, Hứa Thanh Tuyết lập tức lo lắng: "Bố, bố... sao lại cho anh ta vào? Anh ta vừa chạy trốn, nhỡ người của mười gia tộc lớn tới tìm thì chúng ta phải làm sao? Bố muốn gia đình mình phải nhặt xác cho anh ta sao?
Advertisement
Hứa Đình Hùng tức giận trừng mắt nhìn cô: "Nếu con sợ thì cứ rời đi đi!"
Hứa Thanh Tuyết sắc mặt thay đổi, Hứa Đình Hùng đang đứng ở bên cạnh Lâm Mạc Huy và tin tưởng anh khiến cô ta đột nhiên mất đi chỗ dựa! "Me..."
Hứa Thanh Tuyết nhìn Phương Như Nguyệt nhưngPhương Như Nguyệt lại xua tay. "Thanh Tuyết, con có thể đừng làm phiền nữa không?"
Người lên tiếng bênh vực này chắc chắn là Phương Như Thiến em gái của Phương Như Nguyệt
Trước đó Phương Như Nguyệt đã bị bắt cóc và được Lâm Mạc Huy giải cứu nên Phương Như Nguyệt càng biết ơn Lâm Mạc Huy hơn.
Hứa Thanh Tuyết ngay lập tức trở nên bối rối, bố mẹ cô ta đã không còn bênh vực cô ta nữa, điều này thật đáng để bận tâm.
Nhìn Lâm Mạc Huy vào nhà, Hứa Thanh Tuyết đứng ở ngoài cửa đi không được mà vào cũng không xong tình thế lúc đó thật xấu hổ vô cùng.
Đột nhiên một nhóm người nhanh chóng bước vào sân. "Xin lỗi, đây có phải nơi ở của anh Lâm Mạc Huy không?" Người dẫn đầu lịch sự chào hỏi. Hứa Thanh Tuyết liếc nhìn bọn họ: "Mấy người là ai?"
Người đàn ông cười và nói: "Ồ, tôi thuộc họ Lưu, và tên tôi là Lưu Thiên Vũ...
Ngay khi nghe thấy cái tên này, Hứa Thanh Tuyết đã nhảy dựng lên đầy phấn khích. “Bố Mẹ! Người nhà họ Lưu đã đến đây! Anh ta cử lẻo mép đi, chắc chắn tên khốn kiếp này đã trốn ra rồi. Nhìn xem, người của nhà họ Lưu đã đuổi theo anhta tới tận đây, chắc chắn là đem người tới bắt anh ta rồi. Con đã nói rồi mà, đừng cho anh ta vào nhà mà bố mẹ đâu có nghe đâu. Hiện tại chuyện xảy ra rồi, để con xem anh ta xoay xở kiểu gì."
Sắc mặt của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đã nhanh chóng thay đổi.
Lâm Mạc Huy bình tĩnh nói: "Cho bọn họ vào đi!"
Hứa Thanh Tuyết cười to: "Lâm Mạc Huy, đương nhiên là phải bọn họ vào rồi! Đây là người của mười gia tộc lớn, anh thử dám không cho người ta vào xem. Tuy nhiên tôi cũng phải nhắc anh, đồ đạc trong nhà này đắt lắm. Anh ngoan ngoãn theo bọn họ đi đi, đừng xô xát đổ vỡ gì để chúng tôi còn sống nữa nhé."
Hoàng Kiến Đình mỉm cười gật đầu, chỉ cần Lâm Mạc Huy chết đi thì bọn họ hoàn toàn có thể sống ở trong đó rồi g hết mọi thứ của nhà họ Hứa vào trong tay.
Khi Lưu Thiên Vũ nghe thấy những lời của Lâm Mạc Huy, họ lập tức bước vào bên trong.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sắc mặt tái nhợt, thân thể có chút run rẩy.
Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết tự mãn đến mức không thể ngậm được miệng mà cười lớn.
Lúc này Lưu Thiên Vũ đột nhiên cúi người nói: "Anh Lâm, xin anh thứ lỗi!" "Nhà họ Lưu của chúng tôi trước đó đã nói sẽ bồi thường hơn một nghìn tỷ cho anh vì sự cố này!" "Vừa rồi Lưu Thiên Tường, chủ gia tộc của chúng tôi đã chuyển tiền bồi thường vào tấm thẻ này rồi nên