Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 651

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Hứa Thanh Mây bỗng hiểu ra, cô chậm rãi gật đầu: "Anh nói không sai!" "Ông Nam này chỉ có một đứa con gái, vậy nên cho dù có bao nhiêu tiền cũng không thể nào sánh nổi với con gái của ông ta được!" "Chỉ là, em... em không nghĩ tới, chúng ta... Không ngờ rằng chúng ta lại có thể có phòng tốt như vậy...

Trong khi nói chuyện, viên mắt của Hứa Thanh Mây đều đỏ hết lên, giọng nói của cô nghẹn ngào, dường như đang hoài nghi có phải là cô đang nằm mơ hay không.

Advertisement

Lâm Mạc Huy đi tới, anh ôm Hứa Thanh Mây trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Thanh Mây, anh đã nói rồi, từ giờ trở đi anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ đau khổ nào nữa!" "Sau này, anh sẽ cho em tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này!"

Hứa Thanh Mây càng cảm động hơn, cô ôm thật chặt Lâm Mạc Huy không buông tay, không muốn buông anh ra dù chỉ là một phút.Lâm Quế Anh đứng ở bên cạnh, nghểnh khuôn mặt nhỏ lên nói: "Anh, chị, hai người cũng ôm em một cái đi mà!"

Lúc này Hứa Thanh Mây mới lấy lại tinh thần, bên cạnh hai người còn có một bóng đèn nhỏ đây này!

Advertisement

Sắc mặt cô đỏ rực như trái cà chua, lại cố gắng nở nụ cười, kh lưng ôm Lâm Quế Anh vào trong ngực. "Quế Anh, xin lỗi, những năm này em cũng đã chịu khổ nhiều rồi!"

Hứa Thanh Mây nhẹ nhàng nói.

Lâm Quế Anh nói: "Chị, Quế Anh không thấy khổ, cũng không thấy oan ức!" "Chỉ cần chị với anh trai đều khỏe mạnh thì Quế Anh cũng rất vui vẻ rồi."

Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy bèn nhìn nhau cười, có một em gái hiểu chuyện như thế thật sự quá tốt rồi.

Tiếp đó, Lâm Mạc Huy tự mình xuống bếp làm bữa trưa. "Đúng rồi, Thanh Mây, chuyện ở phòng này đó, buổi tối em thuận tiện nói với bố mẹ một chút nhỉ?"

Lâm Mạc Huy hỏi một cách đột ngột.

Hứa Thanh Máy gãi gãi đầu, cô có chút do dự.

Tuy rằng Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đã thay đổi không ít, nhưng mỗi khi hồi tưởng lại những việc mà bọn họ đã làm trước đây, trong lòng Hứa Thanh Mây vẫn còn thấy hơi sợ hãi.Hai người đó mà nhìn thấy căn phòng này, nếu như họ lại kêu la nữa, muốn đổi tên bất động sản thành tên hai người bọn họ, vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ loạn hết lên sao?

Hứa Thanh Mây nhẹ nhàng nói: "Hay chúng ta đợi một thời gian nữa rồi nói sau đi." "Tuy rằng hiện giờ bố mẹ đã chấp nhận anh, nhưng bây giờ Thanh Tuyết vẫn còn đang ở trong nhà." "Em không lo lắng chuyện bố mẹ, em chỉ lo lắng Thanh Tuyết quấy rối thôi anh."

Lâm Mạc Huy gật đầu, anh hoàn toàn đồng ý với những lời cô vừa nói.

Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình này rất lắm trò nhiều chiêu.

Nếu để cho hai người bọn họ biết chuyện biệt thự khu Đảo Xanh, nói không chừng bọn họ sẽ ăn vạ ở đây luôn rồi không chịu đi đâu cũng nên.

Ở biệt thự khu Đảo Xanh ăn cơm tối xong, cuối cùng Thanh Mây và Lâm Mạc Huy vẫn trở về Dinh Thư Thịnh Vượng.

Sau khi về đến nhà, hai người phát hiện Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình đang ngồi ở trong phòng khách, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt lại không ở nhà. "Bố mẹ đâu rồi?"

Hứa Thanh Mây ngạc nhiên nói.

Hứa Thanh Tuyết cũng không quay đầu lại mà chỉ đáp: "Đi ra ngoài hết rồi.""Đêm nay có chú Đông là bạn của bố từ nơi khác mới trở về, nên bọn họ đi ra ngoài liên hoan rồi."

Hứa Thanh Mây gật đầu, cô cũng không nghĩ nhiều, liền đi theo Lâm Mạc Huy lên lầu nghỉ ngơi. Qua gần nửa giờ sau, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt mới từ bên ngoài trở về, không biết vì sao mà sắc mặt hai người đều tái xanh lại. "Bố mẹ, hai người bị làm sao vậy?"

Hứa Thanh Tuyết ngạc nhiên nói.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt khoát tay áo một cái, thở phì phò trở về phòng, dường như hai người họ không muốn nói chuyện cho lắm.

Hứa Thanh Tuyết kinh ngạc, cô ta đi theo hai người theo vào phòng ngủ: "Bố, mẹ, rốt cuộc là làm sao vậy?"

Phương Như Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Hứa Đình Hùng một chút: "Hỏi bố của con đi!" “Tối nay ông ấy ầm ĩ với chủ Đông của con một trận, làm buổi liên hoan tan rã trong bầu không khí gượng gạo đấy!"

Hứa Đình Hùng bị nói thì giận giữ quát lên: "Cái gì mà tôi với ông ta ầm ĩ một trận chứ?" "Vậy mà bà không nhìn ra sao?" "Bọn họ đã cố ý đến trước mặt chúng ta khoe khoang, cố ý chọc giận chúng ta." "Tên khốn kiếp kia, gần hết một đời rồi mà ông ta vẫn cố sống mái với tôi là thế nào." "Đêm nay tôi muốn phản kháng lại, vậy thì sau

Bình Luận (0)
Comment