*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy nhiều người như thế mang theo vẻ mặt tôn thờ nhìn mình, trong lòng của Hứa Đình Hùng lập tức vô cùng thoải mái.
Đây đều là bạn từ nhỏ đến lớn của bọn họ, cơ bản đều tốt hơn so với Hứa Đình Hùng. Nhất là sau khi Hứa Thanh Mây khiến Lâm Mạc Huy ở rể, sau khi Hứa Đình Hùng bị đuổi khỏi nhà họ
Hứa, ông ta càng trở thành đệm lót cho những người ban này.
Advertisement
Những lúc hội bạn bè cũ họp mặt, ông ta đều bị xem là trò cười để đàm luận, coi như ở ngay trước mặt của ông ta, bọn họ cũng không che giấu mà trào phúng ông ta.
Những năm này, Hứa Đình Hùng sở dĩ luôn có thành kiến với Lâm Mạc Huy cũng là bởi vì lúc ở bên ngoài phải chịu quá nhiều uất ức.
Advertisement
Hiện tại, rốt cục cũng đến lúc ông ta được mở mày mở mặt!
Hứa Đình Hùng đi qua, hỏi han một phen với những người này, trên mặt không che giấu được vẻđắc ý. "Được rồi, tất cả mọi người đã đến, vậy chúng ta đi vào thôi!"
Hứa Đình Hùng vung tay lên, dương dương đắc ý đi về phía Đảo Xanh.
Vào buổi sáng, ông ta đã gặp qua đội trưởng bảo vệ ở nơi này, đã chào hỏi với những bảo vệ ở nơi này.
Cho nên, dẫn theo những người này vào, chắc chắn không có vấn đề.
Kết quả, bọn họ vừa đi đến lối vào của khu Đảo Xanh thì lập tức bị bảo vệ chặn lại.
Tất cả mọi người nhìn về phía Hứa Đình Hùng, chú Đông lập tức nói: "Ông Hùng à, chắc không phải ông đang khoác lác đâu nhỉ?" "Sáng sớm đã để chúng tôi mang người nhà tới, thế nào đây, chơi chúng tôi à?"
Mắt của Thu Nguyệt cũng sáng lên, chắc là bọn họ thật sự khoác lác nhỉ? Nếu thật sự như này vậy cô ta có thể chế giễu Hứa Thanh Mây một trận!
Hứa Đình Hùng cũng rất xấu hổ, ông ta vội vàng chạy vào phòng bảo vệ, tìm đội trưởng của nhóm bảo vệ. "Chuyện này là sao?" "Chúng tôi không phải đã nói sớm rồi à?" "Tại sao đột nhiên lại không cho vào chứ?"
Đội trưởng nhóm bảo vệ im lặng một lát: "Anh trai à, tôi nói cho ông dẫn thêm người đến, nhưng không nói để cho ông mang nhiều người đến như vậy!""Chỗ này là khu Đảo Xanh, không phải loại người nào cũng có thể đi vào." “Người sở hữu và sản nghiệp của xí nghiệp bên trong nơi này đều là người có quyền thế nhất ở thành phố Hải Tân." "Ông xem xem bên ngoài kia, hơn trăm người, các anh nghĩ đây là đi dạo ở chợ bán thức ăn à?" "Hò hét ầm ĩ như này mà đi vào, quấy rầy đến người sở hữu và sản nghiệp của xí nghiệp bên trong, tôi... Tôi nói chuyện như nào với lãnh đạo chứ?"
Hứa Đình Hùng gãi đầu một cái, lần này số người đến đúng thật là rất nhiều.
Ông ta chỉ có mười người bạn nhưng mười ông bạn này đều dẫn theo người nhà đến để mở rộng tầm mắt, số người lập tức vượt chỉ tiêu. "Vậy chúng tôi có thể vào mấy người?" Hứa Đình Hùng thấp giọng nói.
Đội trưởng nhóm bảo vệ: "Mười người!
Hứa Đình Hùng gấp: "Như thế sao có thể được?" "Tôi... Bạn bè của tôi bên này đã mười người rồi!" "Tôi cho ai vào, không cho ai vào đây chứ?" "Người anh em, cậu. Cậu giúp đỡ chút đi, nghĩ chút biện pháp, có thể cho nhiều thêm mấy người không?" Đội trưởng nhóm bảo vệ nhìn bên ngoài một chút, nhíu mày suy tư một hồi: "Như vậy đi, nhiều nhất hai mươi người." Hứa Đình Hùng thở dài, hiện tại cũng chỉ có làmnhư vậy.
Không có cách nào mà đi ra ngoài, trên mặt ông ta lập tức đổi thành vẻ đắc ý: "Các vị, ngại quá." "Hôm nay là cuối tuần, hiện tại người bên trong cũng đang nghỉ ngơi." "Chúng ta nhiều người như vậy mà đi vào trong cũng không quá thích hợp." "Cho nên, chúng ta lần này, chỉ có thể đi vào hai mươi người, mong mọi người thông cảm!"
Đám người hai mặt nhìn nhau, Thu Nguyệt cười lạnh nói: "Chú Hùng à, có phải sai rồi không?" "Cháu nghe nói, người sở hữu và sản nghiệp của xí nghiệp khu Đảo Xanh có thể không hạn chế dẫn theo người đi vào mà." "Chú sao lại chỉ có thể dẫn theo hai mươi người đi vào chứ?" "Ông cuối cùng có phải người sở hữu và sản nghiệp của xí nghiệp này không thế?"
Trong lòng Hứa Đình Hùng lạnh lẽo, trên mặt lại như cũ cố chống đỡ: "Sao lại không phải là tôi chứ?" "Nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt mà!" "Được rồi, chúng ta chọn hai mươi người, cùng tôi đi vào, cứ như vậy đi."
Đám người cũng không có cách nào, chỉ có thể bắt đầu chọn lựa.
Tất cả mọi người đều muốn đi vào, ai cũng không muốn từ bỏ.
Chỉ làm việc lựa chọn này mà kéo dài hơn nửa