Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 66



Hoàng Vĩnh Phong trong lòng giật mình: "Chuyện của gia đình tôi? Có chuyện gi với gia đình tôi vậy"

Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Chuyện nhà ông, liên lụy đến bí mật nhà ông. Nói ở đây, tôi e là không thuận tiện lắm." Hoàng Vĩnh Phong vội vàng cho người sắp xếp một gian phòng, chỉ có hai vợ chồng bọn họ, cùng Lâm Mạc Huy một mình đi vào. “Cậu Mạc Huy, rốt cuộc là chuyện gì?"

Khi bước vào phòng, Hoàng Vĩnh Phong liền vội vàng hỏi. Lâm Mạc Huy: "Tổng giám đốc Phong, tôi đã nói với vợ của ông, trong hai mươi bốn giờ tới con trai của các người nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Hoàng Vĩnh Phong thay đổi sắc mặt: “Cậu Mạc Huy, tôi cũng muốn hỏi cậu về vấn đề này. "Cậu... Làm sao cậu lại biết, con trai tôi sẽ xảy ra tai nạn?"

Bà Kiều giọng run run nói: “Đúng vậy, cái này... Cái này cũng quả ngoài ý muốn rồi." “Cả tòa nhà đều không sao, chỉ có con trai tôi gặp chuyện, điều này... điều kỳ lạ gì thế này?" “Sớm biết căn nhà này là ăn cắp vật liệu mà, tôi... Tôi sẽ đưa con trai tôi đến một bệnh viện khác!” Lâm Mac Huy lắc đầu: “Mặc kệ anh ta có đi đâu, anh ta chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Vợ chồng Hoàng Vĩnh Phong ngây thơ: "Tại sao?"


Lâm Mạc Huy không trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Tổng giám đốc Phong, thời gian gần đây, người nhà họ Hoàng các người, có phải thường xuyên xảy ra tai nạn hay không?"

Bà Kiều lập tức gật đầu: "Đúng vậy, ba tháng trước, lúc ba chồng tôi ăn cơm bị mắc một cải gai xương cá, phải lập tức phau thuật" "Tháng trước, khi em trai chồng tôi đi lặn, ở vùng biển không có cá mập lại gặp cá mập, thieu chút nữa không thể trở về." "Ba tuần trước, em gái chồng tôi, lúc đi bộ bị chậu hoa rơi từ trên lầu đập vào vai trái, gãy xương. "Tuần trước, bà cô của chồng tôi, lái xe ở tốc độ cao, lốp xe không hiểu tại sao, xảy ra tai nạn xe hơi nghiêm trọng." "Sau đó chính là con trai tôi..."

Hoàng Vĩnh Phong sắc mặt trắng bệch: “Cậu Mạc Huy, những thứ này, chẳng lẽ đều có liên quan sao?"

Lâm Mạc Huy hỏi ngược lại: "Thường xuyên xảy ra tai nạn, chính ông cũng không cảm thấy có vấn đề sao?" Hoàng Vĩnh Phong gãi gãi đầu: "Tôi cũng cảm thấy có vấn de." "Cũng đã tìm một ít đại sư xem qua, không nhìn ra vấn đề gì cả." "Cậu Mạc Huy, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Lâm Mạc Huy: "Tôi hỏi ông, trong vòng ba năm gần đây, mộ tổ của nhà ông có phải đã dời qua lần nào hay không?"

Hoàng Vĩnh Phong một lần nữa chấn động: "Hai năm trước, ngôi mộ tổ tiên của nhà tôi có được di chuyển một lần." "Đó là ý của bố tôi, nói là do lúc trước khi ông nội tôi mai táng đã dận dò, ba mươi năm phải dời một lần" "Chúng tôi mời một vị đại sư, làm phép di dời" "Chẳng lẽ nói, chúng tôi... Chúng tôi không nên di chuyển ngôi mộ tổ tiên sao?"

Lâm Mạc Huy nhìn Bà Kiều một cái: "Là vị đại sư bà Kiều đi mời về sao?" "Đúng!" Hoàng Vĩnh Phong gật đầu, đồng thời càng kinh ngạc: "Làm sao cậu lại biết điều đó?"

Lâm Mạc Huy nở nụ cười: “"Nếu như là Bà Kiều đi mời người, vậy thì không có nghi vấn gì nữa." "Tại sao?" Hoàng Vĩnh Phong nhíu mày, ánh mắt nhìn Bà

Kiều có chút cánh giác. Sắc mặt bà Kiều thay đổi: "Chồng, tôi... Tôi không có làm gì ca." "Cậu Mạc Huy, cậu đừng vu khống tôi, tôi.....Làm thế nào tôi có thể đối phó với gia đình tôi?" "Huống chi, hiện tại con trai tôi bị thương thành như vậy, tôi cũng xuống tay với con trai tôi sao?"

Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Bà Kiều, tôi không nói chuyện này là do bà làm. Nhưng mà, chuyện này, hắn là bởi vì bà mà ra!” Bà Kiêu: “Ý của cậu là sao?"

Lâm Mạc Huy: "Bà có xúc phạm với bậc thầy đó không?" "Tôi không có.." Bà Kiều rõ ràng khẳng định không chắc. Hoàng Vĩnh Phong nhất thời vẻ mặt tức giận, chửi bởi: "Bà nói thật cho tôi biết, bà rốt cuộc có vũ nhục vị đại sư kia hay không!”

Bà Kiều thấp giọng nói: “Tôi... Tôi chỉ nghĩ rằng ông ta đã phô trương hình thức rồi, cho nên... cho nên liên nói ông ta vài câu.."


Lâm Mạc Huy: "Bà Kiều, tôi hy vọng bà thành thật” "Chuyện này liên lụy đến mạng sống của chồng con bà mà bà lại nói dối nữa, tôi sẽ không giúp được bà!"

Sắc mặt Bà Kiều trắng bệch: “Ông ta... Lúc đó ông ta cãi nhau với tôi, tôi tức giận, tìm người dạy dỗ ông ta một trận." "Lại... Lại bắt con trai ông ta, ép buộc ông ta đến làm lễ cho nhà chúng tôi... động mộ.." "Thì ra là như vậy!" Lâm Mạc Huy cười lạnh: "Khó trách người ta muốn yểm chết các người!" "Bà...Bà..." Hoàng Vĩnh Phong tức giận đến cả người run rẩy, người vợ này làm việc, vĩnh viễn cũng không để cho ông ta yên tâm được.

Bà Kiều run giọng nói: "Chồng, tôi. Tôi cũng không phải cố ý, tôi làm sao biết được người này, xuống tay độc ác như vậy..." "Bà câm miệng cho tôi!" Hoàng Vĩnh Phong tát vào mặt bà ta, gào lên vì giận dữ: "Chuyện tốt thì không có, chuyện hư thì lại có thừa" "Từ giờ trở đi, chuyện trong nhà, bà cũng không được nhúng tay vào nữa." "Băng không, tôi sẽ chặt gãy chân chó của bà, bà cả đời này cũng đừng nghĩ sẽ được đi ra ngoài!" Bà Kiều sợ tới mức run rẩy, không dám nói chuyện.

Hoàng Vĩnh Phong: "Cậu Mạc Huy, vậy... vậy gia đình tôi có được cứu không?"

Lâm Mạc Huy: "Tôi thu tiền của ông, chắc chắn sẽ giúp ông giải quyết."

Hoàng Vĩnh Phong thở phào nhẹ nhõm: “Đội ơn Cậu Mạc Huy, đội ơn Cậu Mạc Huy!" “Cậu Mạc Huy, vậy... vậy khi nào chúng ta sẽ đến nghĩa trang tổ tiên của tôi?"

Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Không cần đi!” "Mộ tổ nhà ông, không có vấn đề gì!"

Hoàng Vĩnh Phong mơ hồ, mộ tổ không thành vấn đề, vậy chuyện gì xảy ra?

Lâm Mạc Huy: "Ở mộ tổ động tay động chân, đều là trình độ của gà mờ." "Bởi vì nó quá dễ dàng để nhìn thấy, cũng quá dễ dàng để phá vỡ." "Nếu thật sự muốn dồn người ta vào chỗ chết sẽ động tay động chân ở nơi khác, quấy nhiễu phong thủy mộ tổ, giết người vô hình." "Ông cẩn thận ngẫm lại, đại sư kia ngoại trừ đi qua mộ tổ của ông, còn đi tới nơi nào nữa không?" "Ví dụ như, nhà ông, doanh nghiệp dưới danh nghĩa của ông."

Hoàng Vĩnh Phong cẩn thận suy nghĩ: “Đúng rồi, ông ta đã đen công ty của tôi." "Ông ta nói phong thủy của công ty tôi có vấn đề, giúp tôi sắp xếp lại một chút.” “Chẳng lẽ nói, ông ta đã động tay động chân ở công ty tôi?"

Lâm Mạc Huy: "Đi xem thử là biết thôi!"

Hoàng Vĩnh Phong đích thân lái xe, chở Lâm Mạc Huy lập tức chạy tới công ty.


Ông ta trước tiên dẫn Lâm Mạc Huy đi xem cái nơi mà đại sư sắp xếp, cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng Lâm Mạc Huy cũng không sốt ruột, ở trong công ty này chậm rãi đi lại, dụng tâm cảm thụ từng chút một.

Hoàng Vĩnh Phong cung kính đi theo bên cạnh, trong lòng ông ta rất thấp thỏm, đây chính là chuyện liên quan đến sống chết của người của cả một nhà ông ta đó.

Bận rộn hơn ba tiếng đồng hồ, cho đến khi sắc trời sáng lên, Lâm Mạc Huy rốt cục cũng có phát hiện. Cuối cùng anh đứng ở một góc văn phòng của Hoàng Vĩnh

Phong, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. “Thì ra là ở chỗ này!”

Lâm Mạc Huy cười khẽ, phóng người nhảy lên trên, một quyền đấm vào tấm trần nhà. Tấm trần nhà đã bị phá vỡ, bên trong có một thứ nhỏ lập tức rơi xuống đất.

Hoàng Vĩnh Phong nhìn, nhất thời trợn to hai mắt.

Đây là một cỗ quan tài toàn thân đều màu đen, chỉ dài nửa thước!




Bình Luận (0)
Comment