*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tang Hưng vội vàng nói: "Ngọc Mạn, cô nhất định phải theo chúng tôi về Miêu Cương. Hiện giờ có một trận chiến lớn đang diễn ra ở Miêu Cương. Cổ Tôn muốn làm hại Miêu Cương. Vì vậy, cô nhất định phải trở về để ngăn ông ta lại."
Tang Huy lập tức kéo Tang Hưng sang một bên, nhẹ nhàng nói: "Ngọc Mạn, cô chính là người đang nắm giữ Con Tằm Vàng, đây cũng chính là vua của các loại cổ ở Miêu Cương. Chỉ cần cô trở về Miêu Cương, cô có thể ra lệnh cho tất cả mọi người ở Miêu Cương. Tôi cam đoan là nếu như cô đồng ý trở về Miêu Cương, cô nhất định sẽ có một cuộc sống tốt hơn ở đây rất nhiều."
A Man lại lắc đầu nguây nguẩy, nắm thật chặt quần áo của Lâm Mạc Huy.
Tang Huy thấy vậy thì cảm thấy có chút bất lực. Anh ta có thể nhìn ra, Ngọc Mạn thật sự rất ỷ lại vào Lâm Mạc Huy. "Anh Lâm, anh... Anh có thể giúp chúng tôi khuyên cô ấy một chút được không?"
Advertisement
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Thật ra, các anh cũng không nhất định phải đưa có ay về Mieu Cương. Tôi đã nhận được tin tức, nói rằng Cổ Tôn đang trên đường tới Thành phố Tân Hải. Mục đích của các anh không phải chỉ đơn giản là giết ông ta thôi sao? Vì vậy, nếu các anh ở lại Thành phố Hải Tân thì vẫn có thể giết chết ông ta."
Sắc mặt của Tang Huy và Tang Hưng đều thay đổi: "Cổ Tồn muốn tới Thành phố Hải Tân sao? Làm sao mà anh lại biết được tin tức này vậy?"
Advertisement
Làm Mạc Huy kể lại chuyện của đám người Ô Nhĩ cho bọn họ nghe.
Sau khi hai người họ nghe xong, sắc mặt lại thay đổi một lần nữa. "Là do các hộ vệ nói sao? Vậy thì, xem ra, Cổ Tôn thật sự muốn đến đây rồi. Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Con Tằm Vàng của Ngọc Mạn còn chưa được hình thành một cách hoàn chỉnh. Chúng ta.. Chúng ta bây giờ cũng không phải là đối thủ của Cổ
Hai người bọn họ lo lắng đến mức cử đi qua đi lại một cách vội vàng.
Lâm Mạc Huy liếc nhìn bọn họ một cái: "Hai anh cũng đừng quá lo lắng. Chắc là, Cổ Tôn cũng không thể tìm tới đây một cách nhanh như vậy đầu. Trong khoảng thời gian này, các anh hãy mau chóng liên lạc với động chủ của bảy mươi hai động để chuẩn bị kế sách cùng nhau đối phó với Cổ Tôn đi. Còn về Cổ Tôn, hừ, tôi thực sự đang rất muốn gặp ông ta."
Tang Huy nhớ tới sức mạnh mà Lâm Mạc Huy đã thể hiện lúc trước, trong lòng anh ta bỗng nhiên cảmthấy yên tâm hơn rất nhiều.
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi gật đầu: "Được rồi, vậy cứ làm theo lời của anh Lâm vậy. Tuy nhiên, anh Lâm, tôi vẫn phải nhắc nhở anh, Cổ Tôn này là một người rất xảo trá, cho nên anh nhất định không được coi thường ông ta."
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu.
Sau khi để Tang Huy và Tang Hưng ở lại biệt thự của nhà họ Vương rồi Lâm Mạc Huy lập tức rời đi trước.
Đương nhiên, anh cũng không quên dặn dò người giúp việc làm thêm cơm để mỗi ngày mang qua cho hai người bọn họ.
Sau khi Lâm Mạc Huy rời đi, Ngọc Mạn lập tức chạy lên phòng ở trên tầng.
Lúc này vẻ mặt của Tang Huy và Tang Hưng vô cùng xấu hổ. Vì vậy mà hai người bọn họ đứng rất lâu trong phòng khách rồi cuối cùng mới qua cái ghế số pha bên cạnh ngồi xuống. "Anh Lâm này thật sự là một người tài giỏi."
Tang Huy cảm khái nói.
Tang Hưng nghĩ nghĩ: "Anh ta đánh anh cũng rất đau đấy."
Tang Huy liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Em vẫn còn nói được hả? Lúc đó, anh đã bảo em đừng hành động thiếu suy nghĩ, em lại không nghe. May là anh Lâm ra tay cũng không quá tàn nhẫn. Nếu không, cái mạng của em chắc là không còn nữa rồi."
Tang Hưng nhếch miệng, nhưng cuối cùng cũngkhông dam nói gì.
Sau khi Lâm Mạc Huy rời đi khỏi biệt thự khu Đảo Xanh, anh đã đến thằng nhà của Nam Bá Lộc.
Anh trực tiếp nổi cho Nam Bá Lộc nghe chuyện đêm nay, bao gồm cả chuyện của Ngọc Mạn. Nam Bá Lộc nghe xong chuyện thì nhíu mày. "Người của Miêu Cương đến Thành phố Hải Tân trồi sao? Cậu định giúp bọn họ đối phó với Cổ Tôn sao?
Lâm Mạc Huy gật đầu.
Nam Bá Lộc nhìn chằm chằm anh một lát: "Cậu cần phải suy nghĩ cho thật kỹ. Cổ Tôn này là một người không đơn giản đâu. Cậu muốn đối phó với ông ta vào lúc này, tôi sợ là sẽ không dễ dàng đến như vậy đâu.
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Cho dù có thể nào đi chăng nữa thì tôi nhất định phải làm chuyện này. Ông Nam, hôm nay tôi tới tìm ông là muốn xin ông giúp tôi một việc.
Nam Bá Lộc: "Cậu nói đi."
Lâm Mạc Huy trầm mặc một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng nói: "Nếu như lần này, không may tôi phải chết thì hi vọng ông có thể giúp tôi bảo vệ những người thân của tôi."
Nam Bá Lộc nhìn anh một lúc lâu rồi mới chậm rãi gật đầu: "Được rồi, tôi đồng ý.
Lâm Mạc Huy đã nhận được câu trả lời mà anh muốn, vì vậy cuối cùng anh cũng có thể thở phào một cái.
Anh đã quyết định rồi, việc tiếp theo mà anh cần