*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Advertisement
Lâm Mạc Huy ở dưới tầng hầm, dành trọn ra ba tiếng, cuối cùng anh cũng luyện ra được một lô khí huyết đan. Đem toàn bộ khí huyết đạn vừa luyện được thu lại, Lâm Mạc Huy kiểm tra số dược liệu dự trữ thì thấy hiện tại chúng gần như đã cạn kiệt. Những dược liệu này đặc biệt trân quý và khó tìm, đều là lão Hạ giúp anh thu thập. Bỏ ra bao nhiêu thời gian như thế mà cũng chỉ kiếm được chút ít. Một lỗ khí huyết đan, toàn bộ thuốc đều cạn, đủ thấy khí huyết đan này quý giá nhường nào.
Advertisement
Cũng tại thời điểm này, ở ngoại ô thành phố Hải
Tân.
Đội ngũ của Cổ Tôn cuối cùng cũng tiến vào một vùng đất chiếm cứ lớn nằm ở giữa trang viên khổng lồ. Bên trong trang viên bị bao trùm một không khí yên lặng, căn bản không có lấy một bóng người. Một chiếc kiệu tám người khiêng cuối cùng cũng tiến tới được căn gác xép phía trong cùng, nơi đây chỉ thấy có một người đang nằm rạp trên mặt đất. Dưới ánh trăng đêm chỉ lờ mờ thấy được người này đeo một cái mặtnạ hình đầu lâu, tuyệt không thể nhìn rõ diện mạo. Hắn ta cúi rạp trên đất, cất giọng trầm thấp hành lễ với Cổ Tôn. Cổ Tôn đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chậm rãi bước từ trong kiệu ra, đi vào bên trong gác xép ngồi xuống. Sau khi nhấp một ngụm chè thơm, ông lúc này mới liếc người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Các người khiến tôi quá thất vọng.
Người đeo mặt nạ toàn thân run lẩy bẩy, hoảng sợ nói: “Ngài Cổ, xin ngài bớt giận.Vốn dĩ chuyện này đã sắp thành rồi, không biết vì sao, nửa đường lại xuất hiện một thằng nhóc tên Lâm Mạc Huy, phá hoại kế hoạch của chúng ta khắp nơi, khiến chúng ta liên tiếp hỏng việc.”
Cổ Tôn cười lanh: “Hừ, một lũ vô dụng! Đến cả một thằng nhóc cũng không đối phó được, người còn có mặt mũi đến gặp ta sao?”
Người đeo mặt nạ thấp giọng thều thào: “Ngài Cổ, Không phải là chúng tôi không đối phó được với hắn, chỉ là hắn ta được Nam Bá Lộc chống lưng......
Sắc mặt Cổ Tôn lạnh lẽo, cái chén trong tay cũng bị ông ta bóp nát. Ông ta đè giọng hỏi: “ Thắng nhóc này trông như thế nào?”
Người đàn ông đeo mặt nạ mô tả lại diện mạo của Lâm Mạc Huy một lần, khiến cho Cổ Tôn vô cùng sửng sốt.“Thì ra, cậu ta chính là Lâm Mạc Huy.” Cổ Tôn trầm giọng.
Người đeo mặt nạ ngạc nhiên: “Ngài Cổ Tôn, Ngài đã gặp qua cậu ta rồi sao?” Cổ Tôn không trả lời, khuôn mặt chìm vào trầm tư. Qua một lúc lâu, hắn mới nhỏ giọng: “Người này, tuyệt đối không thể giữ lại được!” Người đeo mặt nạ lập tức nở nụ cười: “Ngài Cổ Tôn, ngài yên tâm, chủ nhận nhà ta đã nghĩ ra một kế hoạch hay, chỉ vài ngày nữa thôi, chúng ta có thể thoát khỏi tên Lâm Mạc Huy này rồi. Chỉ là, về phần Nam Bá Lộc..... “Cũng chỉ là một Nam Bá Lộc, không cần lo lắng. Các người yên tâm, nội trong ba ngày nữa, tôi nhất định sẽ để Nam Bá Lộc rời thành phố Hải Tân, tuyệt đối không để cậu ta phá hoại chuyện tốt của chúng ta."
Người đàn ông đeo mặt nạ không khỏi kích động: “Vẫn là ngài Cổ Tôn đây biết nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa. Chỉ cần Nam Bá Lộc rời khỏi Hải Tân, thì không còn ai có thể ngăn cản ngài được nữa rồi. Chờ Cổ Tồn đại nhân thu phục được Kim Tàm Cổ, haha, sáu vị thiên vương nhất định sẽ bị ngài dẫm dưới chân!”
Vẻ mặt Cổ Tôn trở nên đắc ý. Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn quỳ rạp dưới đất, trầm giọng nói: “Ngài Cổ Tôn, ngài tính sẽ xử lý nhà họ Đinh thế nào?"